Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Nếu như từ lúc bắt đầu tôi quyết đoán rời khỏi giới giải trí thì tôi sẽ không phải chịu Lục Minh Thâm nhõng nhẽo, đòi hỏi. Tôi là bé Lam Thiên tự do, cũng không cần có thêm một chiếc đuôi nhỏ đi theo vào rừng rậm nguyên thủy vào kỳ nghỉ.

Tôi quay đầu lại nhìn, Lục Minh Thâm đang đeo balo, võ trang đầy đủ đi theo sau lưng tôi, thỉnh thoảng tránh né những bụi gai. Đều tại khoảng thời gian trước tôi sai bảo anh nhiều quá, trong lúc chột dạ đã đồng ý lần này sẽ dẫn theo anh đến rừng rậm nguyên thủy ở miền Tây. Còn có thể làm sao nữa. Đành chiều thôi. Đây là kỳ nghỉ cuối cùng trước khi bắt đầu quay “Hai mươi bốn đêm ở nơi hoang dã”. Bây giờ cũng không thể về được. 

Mặc dù cũng coi như là có kinh nghiệm ở nơi hoang dã một lần nhưng Lục Minh Thâm vẫn không thích ứng được với môi trường này. Thấy anh dùng quá nhiều sức để leo lên phía trước, tôi không thể nhìn tiếp nữa.

Tôi vươn tay ra với anh: - Cần em kéo anh không?

- Không...

Giọng nói của anh ngừng hơi, nhìn tôi một cái, khuôn mặt tỏ vẻ thản nhiên nắm lấy tay tôi: - Cảm ơn.

Kết quả khi đến chỗ bằng phẳng vẫn không buông ra.

Tôi: “...”

Tôi nhìn tay rồi lại nhìn anh.

Vẻ mặt của Lục Minh Thâm không đổi: 

- Anh đi đứng không được nhanh nhẹn lắm, nếu em không phiền thì dẫn theo anh nhiều hơn.

- Em...

- Cảm ơn.

Thôi vậy.

Xét thấy tôi vẫn còn ở công ty anh, nể tình anh trả lương cho tôi. Chăm sóc ông chủ một chút thì có làm sao! Hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Thời gian vẫn còn sớm, tôi đi tìm chỗ để dựng chỗ trú.

Nghĩ đến Lục Minh Thâm có kinh nghiệm từ lần trước, lần này có thể giao lại toàn quyền cho anh, tôi chỉ nói đơn giản làm sao để dụng một lần rồi xuất phát đi tìm thức ăn.

Lúc quay về, tôi nhìn cái giường gỗ đơn sơ thì câm nín.

- Không phải bảo ở giữa dùng mảnh gỗ ngăn cách lại, buổi tối chúng ta có thể ngủ chung sao?

Lục Minh Thâm gật đầu: - Đúng là nói như vậy.

Tôi khó hiểu: - Nhưng bây giờ anh không ngăn cách.

Lục Minh Thâm: - Lúc anh dựng đến giữa thì mệt.

- Cho nên?

- Anh không lừa em, anh thật sự rất yếu ớt, em ở phía sau phải bảo vệ anh đó.

...

Anh tỉnh táo chút đi! Lúc anh ở trên màn ảnh, anh là một mạnh mẽ đó anh giai!

Trời đã tối, bây giờ mà đi cắm gỗ vào rõ ràng là bất khả thi.

Tôi thở dài:

- Bỏ đi, cứ vậy ngủ đi.

Dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên.

Lục Minh Thâm dứt khoát ngủ ở bên trái, ban đêm, tôi bị muỗi cắn tỉnh, lúc qua bên chỗ anh tìm thảo dược mới phát hiện bên đó là đầu gió. Biên độ nhiệt trong rừng rất lớn. Ban ngày nhiệt độ cũng coi như là nóng bức, buổi tối lại hơi lạnh. Mà Lục Minh Thâm, đang ôm cánh tay nhíu mày, rõ ràng là ngủ không yên giấc, vì để chắn gió cho tôi.  Tên ngốc này. Tâm trạng tôi hơi phức tạp.

- Sao vậy?

Giọng nói của anh bỗng vang lên, anh vẫn nhắm mắt, khóe miệng hơi cong lên:

- Anh biết lúc anh ngủ rất đẹp trai nhưng em cũng không cần nhìn lâu như vậy.

Tôi bật cười:

- Là khá đẹp trai, nam diễn viên chính xuất sắc nhất Lục ạ, suýt nữa bị anh mê hoặc rồi.

Nói xong tôi quay lại bên cạnh chuẩn bị ngủ tiếp lại thấy Lục Minh Thâm đang quay lưng về phía tôi, tai anh hơi đỏ lên.

...

Tôi còn chưa nói gì mà!

Chúng tôi ở trong rừng rậm năm ngày. Ngày thứ sáu, tôi tìm được một bụi nấm có thể dùng và bắt được ếch ở bên dòng suối. Tôi nghĩ dù sao cũng mang theo pin và máy phát tín hiệu nên mở livestream lên làm ếch hầm nấm.

Tôi không ngờ livestream vừa mới mở ra đã bị spam.

[Bối Lam! Em đến rồi!]

[Bối Lam! Bối Lam! Bối Lam!]

[Aaaaaa, chị ơi em tới rồi!] 

...

Kể từ sau khi thân phận của tôi được Kelvin chứng thực lần trước, tôi không còn cố ý giấu nữa. Lần này càng là setup giá livestream, tự mình làm bữa tối.

- Vai của em bị sao vậy?

Lúc đồ ăn sắp chính, giọng nói của Lục Minh Thâm vang lên từ phía sau. Anh vừa đi lấy lồng cá về. Tôi sờ phía sau vai, một cơn đau đớn. Là do lúc bắt ếch không cẩn thận trượt chân ngã, làm trầy da.

Tôi thuận miệng nói: - Không sao.

Quay đầu lại đã thấy anh đang lấy ra một tuýp thuốc mỡ Hồng Độc Tố.

...

- Sao anh lại mang cái này, anh thế này là phạm quy rồi.

- Đương nhiên là không. – Anh nhíu mày: - Anh đâu phải đến để sinh tồn nơi hoang dã.

Tôi: ?

- Anh đến để làm bảo vệ cho em.

Anh trộm mang rất nhiều nhu yếu phẩm, cái này tôi biết. Nhưng cái này mà dùng rồi khác gì đi picnic? Thế thì chơi kiểu gì nữa!

Tôi đấu không lại anh nên chỉ đành để mặc anh kéo tôi ngồi xuống rồi vệ sinh sạch sẽ vết thương của tôi. 

Có lẽ cảm nhận được tôi không vui vẻ nên anh nói:

- Anh tôn trọng sở thích và sự kiên trì của em nhưng anh đã từng nhìn thấy em tỏa sáng rực rỡ ở nơi hoang dã thông qua màn hình, anh từng nhìn thấy em sức sống mà em tỏa ra trong môi trường khốc liệt, anh bị em hấp dẫn, đây chính là điểm mà anh thích em.

Anh trực tiếp tỏ tình như vậy làm tôi ngẩn người một lát.

Động tác trên tay Lục Minh Thâm không ngừng, anh tiếp tục nói:

- Bởi vì thế nên anh sẽ lo lắng cho em, chỉ có lần này thôi, cứ coi như anh bắt ép em phạm quy một lần, sau này nguy hiểm của em anh sẽ không can thiệp, nhưng sẽ bảo vệ sự an toàn của em bằng hết tất cả khả năng anh.

...

Qua một hồi, tôi mới hỏi:

- Tài khoản Thâm Hải của anh đã từng tặng quà cho em vào bốn năm trước phải không?

Thâm Hải là người xem đầu tiên trong livestream của tôi. Tôi vẫn nhớ mãi đến bây giờ.

Ăn cơm xong chưa bao lâu, chúng tôi đã ngủ rồi. Khi tỉnh dậy vào hôm sau, tôi phát hiện thiết bị livestream đã hết pin từ lâu, lúc này tôi mới nhớ ra, tối qua vẫn luôn bật thiết bị.

...

Chuyện này gay to rồi. Lần sinh tồn này chỉ đành phải gián đoạn. Trên đường trở về, tôi đăng nhập vào weibo, phát hiện trong một ngày đã sập hai lần. Bảng hot search bị tên của tôi và Lục Minh Thâm chiếm sóng.

#Bối Lam Lục Minh Thâm sinh tồn ở nơi hoang dã#
#Bối Lam Lục Minh Thâm#

#Lục Minh Thâm Thâm Hải# 

#Lục Minh Thâm thâm tình tỏ tình#

#Bối Lam Lục Minh Thâm khóc chết mất thôi#
#Lục Minh Thâm hôn trộm Bối Lam#

...

Hashtag này... Tôi ấn vào hashtag, nhìn thấy đoạn cut livestream của cư dân mạng. Tối hôm qua, lúc tôi ngủ rồi, Lục Minh Thâm nhìn tôi rất lâu, anh hôn nhẹ một cái lên trán tôi. Hashtag này bùng nổ luôn.

Ngày 18 tháng 6.

Hashtag #Lục Minh Thâm hôn trộm Bối Lam# đứng sừng sững trên bảng tìm kiếm nguyên một ngày. Số lượng bình luận đã vượt qua một trăm ngàn, khắp cả weibo đều bị fans couple chiếm lĩnh. Fans only hai bên ra sức ra quân cãi nhau túi bụi.

Buổi tối lúc 8h, Bối Lam bình luận một cái.

Bối Lam: #Lục Minh Thâm hôn trộm Bối Lam# ờm.... nếu người trong cuộc mà tỉnh thì hình như không gọi là hôn trộm phải không? 

Ảnh đính kèm là ở trên máy bay, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.

Sau đó Lục Minh Thâm đăng lại: Người ở nơi hoang đảo, vừa mới hạ cánh, đúng vậy, chúng tôi ở bên nhau rồi.

Weibo lại sập lần nữa.

Tối hôm đó.

Các lập trình viên bảo trì của weibo đã thành anti fans lớn nhất của hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play