10.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cầm lấy con dao chuẩn bị đi tìm đồ ăn. Lục Minh Thâm và Phương Thành An đề nghị đi cùng tôi, tôi dạy bọn họ bện lồng cá, đặt ở con sông mà hôm qua chúng tôi phát hiện.
Buổi chiều, hai người họ đi kiểm tra cái bẫy mà chúng tôi đặt ở dưới cây. Một mình tôi đi thu lồng cá, không ngờ Lý Thanh lại đi theo đến. Nhân lúc tôi không để ý, hắn ta bất ngờ ôm lấy eo tôi từ phía sau, đẩy tôi ngã nhào xuống sông. Vai và tôi đập thẳng vào đá vụng, đau đến mức tôi hít một ngụm khí lạnh.
Lý Thanh vừa mắng chửi vừa cởi quần áo tôi ra:
- Tiện nhân, cô đắc ý cái gì? Ở nơi chim không thèm ị như này mà cô cũng dám ngang ngược?! Cô tưởng Lục Minh Thâm bảo vệ cô là cô an toàn? Bây giờ tôi kéo cô lên rồi dìm cô xuống sông đến chết cũng chẳng có ai phát hiện, ha ha ha, biết sợ chưa? Sợ thì cầu xin tôi đi, tiện nhân!
- Tôi sợ con mẹ nhà cậu ấy!
Tôi giơ tay ra nắm lấy viên đá ở bên cạnh rồi hung hăng nện vào đầu hắn ta. Thừa dịp sau khi cậu ta hôn mê thì dùng kỹ thuật cận chiến mà mình nhớ để lật người tình thế. Sau đó nắm lấy tóc hắn ta rồi ấn vào trong nước.
- Loại cặn bã như cậu mà cũng có thể kiếm tiền trong giới giải trí, những người tiêu tiền cho cậu não bị cứt lấp đầy rồi.
11.
Vừa nãy sóng bình luận có hàng chục triệu người mắng Lý Thanh là đồ cặn bã, đểu cáng, không bằng súc sinh thì giờ bỗng chốc dừng lại hết.
[Đừng chửi nữa, đừng chửi nữa, bé biết sai rồi hu hu hu.]
[Vãi chưởng, tôi tiêu hơn một nghìn tệ để vote cho hắn ta, cho chó ăn cũng không thiệt như thế.]
[Lầu trên đừng sỉ nhục chó thế chứ.]
[Não tôi thật sự bị cứt lấp đầy rồi! Chị Bối Lam tuyệt nhất!]
[Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tiền của tôi sẽ chỉ tiêu cho chị Bối Lam.]
[Đánh chết tên cầm thú ấy đi! Mẹ nó, tức chết mất!]
…
12.
Lúc Lý Thanh tỉnh lại thì đã bị tôi dùng dây thừng trói lại trong hang. Mọi người đều quay lại rồi, tôi không giải thích câu nào cả, tôi giết chết đống cá mà tôi bắt được rồi nướng lên. Lúc chia thức ăn mới kéo Lý Thanh qua.
- Cá là do tôi bắt, cua cũng do tôi bắt, củ sắn cũng là do tôi đào lên, tôi chia đồ ăn, mấy người có ý kiến gì không?
Lục Minh Thâm mỉm cười, nhún vai.
Phương Thành An cũng lắc đầu.
Tôi cầm lấy một xiên củ sắn đã nướng chín, giẫm lên mặt Lý Thanh:
- Muốn ăn không?
Hắn ta và Dư Vi đã nhịn đói hai ngày rồi, bây giờ ngửi thấy mùi thức ăn thì bắt đầu nuốt nước miếng.
Lý Thanh còn chưa nói gì, Dư Vi đã vội vàng vừa lăn vừa bò đến:
- Tôi muốn ăn.
Tôi mỉm cười: - Cô chờ đấy, còn chưa tới lượt cô.
Cho đến khi Lý Thanh cũng gật đầu.
Tôi nói ra từng chữ một:
- Thế thì nói rõ cho tôi biết những nghệ sĩ nữ, trợ lý nữ và những người khác bị cậu quấy rối tình dục như thế nào, khi nào, ở đâu và những đối tượng quấy rối, bắt đầu từ khi cậu vào ngành đi.
Hắn ta sững sờ mất một lúc, cũng do đã rất đói rồi, nghĩ rằng dù sao cũng không có bao nhiêu người nên bắt đầu vỏ mè không sợ rơi vỡ*.
*Miêu tả người đã phạm sai lầm hoặc thất bại, buông xuôi tất cả kiềm chế, cư xử liều lĩnh hoặc trơ tráo.
- Đầu tháng ba năm 2019, tôi đụng chạm trợ lý ở phòng hóa trang.
Tôi gật đầu: - Không chỉ có một lần đó nhỉ, sau đó cô ấy mắc chứng trầm cảm nên từ chức.
- Đầu tháng chín năm 2019, ở trong thang máy công ty. – Lý Thanh cúi đầu xuống: - Đụng chạm cô.
- Tiếp tục.
- Cuối tháng bảy năm 2020, sau khi kết thúc concert, tôi đánh ngất một fan, sau đó…
Tôi nói tiếp thay hắn ta: - Sau đó cô ấy tự sát, bởi vì không đủ chứng cứ, không tra được đến cậu.
Giọng nói của Lý Thanh càng ngày càng nhỏ:
- Vừa nãy, lúc ở bên sông, quấy rối cô…
Tôi giơ tay ra lắc lắc ngón tay: - Nể tình, phổ biến pháp luật cho cậu, cái đó của cậu gọi là cưỡng dâm chưa thành.
13.
Cư dân mạng xem livestream sôi nổi lên.
[Vãi chưởng, vãi chưởng, vãi cả chưởng…]
[Chị gái trợ lý kia cực kỳ dịu dàng luôn, vãi chưởng thật! Tên cầm thú kia đi chết đi!]
[Tôi vẫn nhớ đầu năm nay Lý Thanh còn đăng một video thương tiếc cô gái kia, tôi thật sự muốn nôn luôn rồi…]
[Ban đêm anh dám mở mắt ngủ không!]
[Có ai báo cảnh sát chưa? Có ai báo cảnh sát chưa để tôi báo…]
[Báo cảnh sát rồi, cảnh sát đã thụ lý.]
…
14.
Sau khi tôi nói xong câu đó, biểu cảm của Lục Minh Thâm đã thay đổi.
Anh bước bước dài qua rồi nắm lấy cổ áo Lý Thanh, kéo hắn ta ra ngoài.
Tôi sửng sốt: - Anh muốn làm gì?
Lục Minh Thâm không đổi sắc mặt:
- Thịt cá trong bẫy đã dùng hết rồi, lấy hắn ta thay thế.
- Chậc, đây là xã hội pháp trị.
Tôi liếc mắt nhìn Lý Thanh: - Pháp luật sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ súc vật nào.
Mặt Lý Thanh trắng bệch:
- Các người sẽ không nói ra, nhà tôi rất có quyền có thế, các người đã nghe nói rồi mà phải không, ba tôi đã giải quyết rất nhiều vụ cho tôi, bây giờ chắc chắn đang tìm người đến cứu tôi.
Sau khi tôi vứt củ sắn như cho chó ăn cho hắn ta thì không quan tâm hắn ta nữa mà quay qua nhìn Dư Vi đang núp ở góc khác. Vừa nãy, cô ta đã tận mắt chứng kiến quá trình tôi tra hỏi Lý Thanh, giờ phút này cũng không dám kêu đói nữa.
Tôi cầm một con cua: - Muốn ăn không?
- Không, tôi không muốn ăn….
Tôi nhún vai: - Thế thì thôi.
Sau khi tôi, Lục Minh Thâm và Phương Thành An miễn cưỡng lấp đầy chiếc bụng đói thì mạnh ai nấy ngủ.
Thời gian rất nhanh đã đến trưa ngày thứ ba ở nơi hoang dã. Hôm nay tôi bắt được một con cá nặng khoảng một cân, còn có không ít quả hồng dại. Sau khi ăn no nê, tôi dựa theo trình tự hỏi Dư Vi, cô ta cũng không không thể chịu được nữa, khóc lóc nói muốn ăn.
Tôi gật đầu: - Tôi có một câu hỏi.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, độ ấm trong mắt giảm xuống.
- Ba tháng trước, có phải cô làm chết con mèo tam thể mà tôi nuôi không?
Toàn thân Dư Vi cứng đờ, cô ta liếc mắt nhìn Lý Thanh một cái, giống như đang tìm sự an ủi, mạnh miệng nói:
- Phải thì sao? Ai bảo con súc vật đấy tự chạy đến phòng hóa trang của tôi, tôi vừa mới vươn tay ra, nó còn tưởng là tôi định cho nó ăn nên lập tức dùng đầu cọ vào tay tôi.
Cô ta càng nói càng hưng phấn hơn.
- Tôi sờ cổ của nó, rất mềm, dường như chỉ cần tôi dùng sức là có thể bóp gãy vậy.
Cô ta hô hấp dồn dập:
- Tôi từ từ thu tay lại, nhìn nó giãy giụa trong tay tôi, loại khoái cảm ấy cho dù tôi có nhận bao nhiêu giải thưởng cũng không có được.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:
- Tất cả những con mèo hoang mất tích ở gần công ty là do cô bảo người đi bắt rồi hành hạ tới chết?
Dư Vi lấy lại tinh thần: - Sao cô biết…
Tôi căm ghét ném cho cô ta một con cá.
Dư Vi nhìn về phía Lục Minh Thâm và Phương Thành An, trên mặt hai người họ là vẻ ghét bỏ không che giấu chút nào.
Dư Vi cứ như bị kích thích, cô ta thở hồng hộc rồi hét to:
- Ánh mắt của các người là sao? Cảm thấy tôi ghê tởm đúng không? Chắc chắn các người cũng có những sở thích khó mà mở miệng mà phải không…? Đều là cùng một loại người, dựa vào đâu mà các người cảm thấy tôi ghê tởm!
Lục Minh Thâm cũng không quan tâm cô ta nữa, anh xoay người đến giúp tôi kiểm tra dụng cụ bắt gà rừng ngày mai.
Phương Thành An do dự rất lâu mới nói:
- Tôi cũng nuôi mèo, mỗi lần đi công tác về đến nhà mèo nhà tôi đều rất nhiệt tình chào đón tôi, cho dù có mệt đi chăng nữa, chỉ cần nó dùng đầu cọ cọ tôi, tôi sẽ cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp, giống như ngày mai có thể cố gắng một chút nữa.
Anh ta dừng một chút: - Tôi không phải loại người giống cô.
Sau đó anh ta nói: - Đúng thật là cô khá ghê tởm.
15.
Giờ phút này, có vô số người yêu mèo hoàn toàn điên cuồng ở sóng bình luận.
[Ngược đãi mèo sẽ không chết tử tế!]
[Con mẹ nó, tôi muốn giết cô ta! Tôi tức chết mất. tức chết mất thôi…]
[Tôi vừa gõ chữ vừa khóc, bé mèo của tôi đang ngủ rất ngon ở bên cạnh tôi, nhưng lại có bé mèo lại bị người ta ngược đãi đến chết, con mẹ nó, cô ta là kẻ điên phải không?
[Tôi đã khóc rất to!]
[Đi chết đi!]
[Trước đây làm fan của Dư Vi, tôi đúng thật là mắt mù mà.]
[Ai bình chọn con gái quốc dân? Con gái ngược đãi mèo?]
[Xin lỗi, hôm qua tôi có hơi lớn tiếng với Phương Thành An, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là fan của anh ấy!]
[Anh ấy thật sự rất chân thành! Tôi khóc mất…]
[Khoan khoan, không có ai fan Bối Lam hả?]
Sóng bình luận trên livestream bất ngờ tuôn ra một tràng font chữ tiếp ứng cho Bối Lam màu hoa hồng.
[Ai đang kêu tôi?]
[Ai đang kêu tôi?]
…
16.
Không biết tại sao tâm trạng của Dư Vi bỗng nhiên mất khống chế, cô ta bò dậy định đẩy tôi nhưng lại bị Lục Minh Thâm chặn được.
Cô ta cứ như bị điên mà gào to:
- Bối Lam! Cô tưởng cô rất giỏi chắc? Cô dựa vào đâu mà đứng từ trên cao rồi thẩm lý và quyết tôi!
Xô ta điên cuồng đạp đồ của chúng tôi:
- Các người cút đi, cái hang động này là do tôi tìm thấy, không cho các người ở đây!
Tôi cứ bình tĩnh nhìn cô ta phát điên rồi thu dọn đồ đạc.
- Như cô mong muốn.
Lục Minh Thâm nhận lấy đồ từ tay tôi, anh bước một bước đi ra ngoài trước:
- Đi thôi.
Phương Thành An cũng chọn đi cùng chúng tôi.
Lý Thanh và Dư Vi thì ở lại trong hang động, hai người bắt đầu tranh giành một chút thức ăn mà chúng tôi để lại rồi ăn ngấu ăn nghiến.
17.
Chúng tôi dừng chân ở một nơi có độ cao thích hợp. Hôm qua tôi đã nhìn trúng nơi này rồi, là nơi thích hợp nhất để dựng nhà gỗ. Sau khi nói suy nghĩ của tôi ra với mấy người Lục Minh Thâm, bọn họ xắn tay áo lên xuất phát đi tìm thân cây, không hề oán giận chút nào. Tôi không khỏi thấy xúc động.
Mấy ngày trước hai người này, một người là tam kim ảnh đế, nhận giải thưởng đến mức tay mềm nhũn. Còn người còn là nhân vật tiêu biểu chuyển từ hình tượng idol sang diễn viên, đang đứng top đầu.
Bây giờ lại đang đầu tắt mặt tối chặt cây cho tôi. Khó tin. Đúng là khó tin mà.
Thừa dịp hai người họ đang đi tìm thân cây, tôi đi kiểm tra mấy cái bẫy đang đặt trong rừng lúc sáng. Không ngờ vận khí của tôi lại tốt vậy, có một con gà rừng hoang.
Tối nay ăn gà rừng nướng. Gà rừng còn chưa chín, trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng ùng ục.
Phương Thành An ngại ngùng che bụng lại:
- Ngại quá, đói quá.
Tôi thuần thục lật lại: - Sắp xong rồi.
Anh ta nhìn tôi một cái, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
- Không ngờ cô lại giỏi vậy, ngay cả giết gà cũng biết.
- Anh đừng nói vậy, gà là do bẫy giết, tôi chỉ phụ trách xử lý.
Phương Thành An cười cười:
- Mấy người Lý Thanh muốn ăn thì phải thỏa mãn yêu cầu của cô, tôi cũng không giúp được gì, cô có yêu cầu gì không? Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành.
Lời này là do anh nói đấy nhé.
Buổi chiều tôi thương lượng với anh ta, anh ta nheo mắt:
- Tôi đã xem bộ phim mà anh đóng năm đó, body không tệ… tôi có hơi tò mò.]
Phương Thành An sửng sốt một lát rồi đứng dậy, đỏ mặt vén áo lên.
Aaaaaaa
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…
Không tệ, tám múi.
Khi một cuộc đối thoại này xảy ra, Lục Minh Thâm nhìn chằm chằm vào tôi không nói câu nào. Sau đó không biết anh đi mất lúc nào. Lúc nhìn thấy anh lần nữa, anh đi ngang tôi, giả vờ như vô ý mà cởi áo ra. Tôi liếc mắt một cái.
Wow!
Anh làm như không có việc gì, nói: - Áo bị ướt, đang phơi cạnh đống lửa cho khô.
Tôi: - Anh…
Lục Minh Thâm nhướn mày: - Làm sao?
Tôi: - Cẩn thận kẻo lạnh.
Lục Minh Thâm: “…”
18.
Khắp sóng bình luận, không còn một kẽ hở nào à:
[Suýt hà! Suýt hà!]
[Aaaaaaa! Tôi muốn nằm trên cơ bụng của anh ấy rồi lăn lộn!]
[Ngay cả quay phim Lục Minh Thâm cũng chưa từng cởi quần áo, Bối Lam cô đúng là có phúc khí!]
[Giờ phút này tôi chỉ muốn hồn xuyên vào cơ thể Bối Lam!!!!]
[Bỗng nhiên hiểu ra tại sao hoàng đế cổ đại chọn mỹ nhân lại khó xử như thế…]
[Ha ha ha, Lục Minh Thâm có khác nào con khổng tước xòe đuôi không?]
[Lục Minh Thâm ơi lộ liễu quá rồi đấy!]
[Lục Minh Thâm và Phương Thành An, rốt cuộc nên chọn ai giờ?]
[Trẻ con mới chọn, người lớn chọn hết!]
[Tôi mặc kệ, couple Bối Lam của tôi real vl.]
[Bối Lam độc thân, xinh đẹp, cảm ơn!]
...