Bạn Trai Đệ Nhất Cửu Châu [xuyên thư]

4.2


3 tháng

trướctiếp

    Hừng đông, Thẩm Trạch Lan rốt cục cũng an ổn mà ngủ.

     Ngủ 1 giấc ngắn ngủi, cậu ngồi dậy, hơi lạnh làm ướt tóc mái trước trán, theo động tác của cậu mà cọ sát qua mặt, làm cậu có chút ngứa.

     Đưa tay sờ một cái, có một vết muỗi đốt, lại sờ sờ nơi khác, cũng bị muỗi đốt.

     Cẩn thận mà đếm, tối hôm qua thế mà bị cắn mười một vết. Đây là thỉnh thoảng hắn dùng linh lực để đuổi muỗi.

     Thẩm Trạch Lan….

     Mùa thu muỗi thật hung tàn.

     Có chút nhớ nhà.

     Nếu như cậu có tu vi Kim Đan, cậu liền đem muỗi nơi này diệt hết.

     Thẩm Trạch Lan quay đầu nhìn về phía thanh niên.

     Thanh niên vẫn chưa tỉnh, trở thành tiệc đứng của muỗi, bị cắn còn thảm hơn cậu, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc của đối phương, mảnh vải băng bó vết thương trên mắt đã rơi xuống sống mũi, ngược lại làm lộ ra mi cốt phẳng phiu, đường nét trên gương mặt cứng cáp.

     Đối phương đúng là người đẹp trai nhất mà hắn gặp được từ lúc chào đời cho tới nay.

     Song thân của thanh niên này, hẳn là rất đẹp.

     Song thân của Thẩm Trạch Lan đều rất đẹp, là tuấn nam mỹ nữ, cho nên hắn sinh ra cũng là mỹ nhân.

     Thẩm Trạch Lan bấm pháp quyết xua tan sương mù, lưu lại linh văn, tiếp tục đi tìm nước cùng thức ăn.

     Bởi vì tính cả ngày hôm qua và cả đêm hôm trước, đều không có chuyện gì xảy ra, lá gan của Thẩm Trạch Lan liền lớn hơn rất nhiều, đi thẳng tới dòng sông.

     Tốc độ đi lại của cậu cũng không nhanh, theo thường lệ cầm theo gậy gỗ.

     Mặt trời mới mọc, ánh nắng còn chưa xuyên qua tầng mây, rơi vào đáy vực.

    Hang động dưới mặt đất âm u, một đoàn sương đen hiện ra nhìn chằm chằm thân ảnh của Thẩm Trạch Lan.

     Vô số đôi mắt đỏ sậm từ trong sương đen lộ ra vẻ tham lam, đang quấn bên trên khối thịt, nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Lan, theo bước chân của cậu, chuyển động ánh mắt.

     Đợi cho Thẩm Trạch Lan đi ra vài trăm thước, sương đen một phân thành hai, phân ra một bộ phận đến chỗ thanh niên đang nằm dưới đáy hố.

     Con mắt đỏ ngầu quay lại nhìn về phía thanh niên.

     Nương theo âm thanh quỷ dị, không biết là chất lỏng gì, nhỏ xuống mặt đất hang động, từng tiếng tí tách tí tách vang lên.

.

     Thẩm Trạch Lan là đơn hệ Thủy linh căn, đối nước có loại cảm giác thân cận, cho nên từ xa xa đã cảm giác được dòng nước, bằng vào trực giác, liền đi đến bờ sông.

     Thụ già cứng cáp hơi nghiêng về phía mặt sông, nước sông xanh thẫm hình thành từng đợt gợn sóng đánh vào bờ, tảng đá bên bờ phủ đầy rêu xanh, ẩm ướt, trơn trượt.

     Cậu không dám tùy tiện dẫm lên, vạn nhất rơi xuống, liền phải làm mồi cho cá.

     Có lẽ trong sông còn có sinh vật khác, không chỉ đơn giản là làm mồi cho cá.

     Thẩm Trạch Lan buông túi trái cây xuống.

     Trên đường đi tới, dưới đáy vực cũng có không ít cây kết trái, có thể ăn lại không nhiều.

     Thẩm Trạch Lan đã không thể chạy lại không thể đánh, mỗi lần ra cửa, hay làm việc nhà, đều có người hỏi thăm, lúc bình thường, trừ tu luyện, thì chính là đọc sách, cho nên cậu nhận biết rất nhiều loại thực vật.

     Cậu hái 1 ít quả đã chín, cảm giác trái cây ăn rất ngon, lại bẻ được mấy tào lá chuối tây để lấy nước.

     Đáy vực không có trúc, trên đường đi đụng phải mấy bụi chuối tây hoang dại, cho nên lùi lại 1 bước, bẻ lá cây.

     Cậu đem lá chuối tây xếp thành hình cái phễu, cắt đi bộ phận dư thừa, dùng linh lực phong bế khe hở, bấm pháp quyết thả vào trong sông lấy nước.

     Nói thật, nếu như không có tu vi, muốn sống sót ở dưới đáy vực, khó khăn sẽ tăng lên gấp mấy lần.

     Nước sông mát mẻ, Thẩm Trạch Lan lấy được nước, trước uống cho đã khát, lúc này mới đem mấy tào lá chuối tây chứa đầy nước, cầm trái cây lên, trở về chỗ thanh niên.

     Chưa đi được hai bước, dư quang quét đến nơi xa, thấy một bụi thực vật xanh biếc bên bờ sông, ánh mắt cậu sáng lên, chợt nhận ra, vấn đề bị muỗi đốt có thể được giải quyết.

     Những thực vật xanh biếc này, chính là bạc hà.

     Thẩm Trạch Lan hái lá bạc hà đã thành thục, đem lá bạc hà non lưu lại, về sau có thể tiếp tục hái.

     Hôm nay mặt trời cực kỳ nóng, chẳng qua Thẩm Trạch Lan không thấy nóng, chỉ cảm thấy chói mắt, thế là lấy 1 tào lá chuối tây đắp lên trên đầu.

     Vừa đi vừa nghỉ, đầu đội lá chuối tây, tay cầm một đống đồ vật, lúc trở về hố to, Thẩm Trạch Lan phát hiện thanh niên đang bốc cháy.

     Thẩm Trạch Lan….???

     Thuần Dương chi thể còn có thể tự cháy?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp