Bỗng nhiên, trong lòng nôn nao.
Linh văn bị động.
Có thứ gì đó tới gần thanh niên.
Thẩm Trạch Lan biết rõ mình không thể chạy, sẽ làm hàn khí tán loạn, ngược lại gây bất lợi cho bọn họ, cậu liền đi trở về.
Mặt đất vốn ẩm ướt đã khô đi không ít, so với lúc đầu, dễ đi hơn nhiều.
Nơi này cách thanh niên không xa, cậu chỉ tìm kiếm thảo dược xung quanh thanh niên, vội vàng quay lại, chỉ thấy một con chim sẻ ở trên lòng ngực thanh niên, nhảy tới nhảy lui.
Làm cậu sợ bóng sợ gió một hồi.
Áp lực trong lòng tán đi, thả lỏng mặt mày, mà con chim sẻ phát giác được có người tới gần, vỗ cánh bay đi.
Thẩm Trạch Lan không để ý tới chim sẻ, cậu tìm đến hai khối đá, bấm pháp quyết làm sạch, dùng khối đá nghiền thảo dược.
Vì nguyên nhân thân thể, cậu phải vừa tìm vừa nghỉ ngơi, cho nên thảo dược chữa thương vẫn chưa tìm đủ, nhưng chấp vá cũng đủ dùng.
—— ở rất nhiều thời điểm, đều không thể tìm đủ thảo dược.
Đáy vực không ai xuống hái, nên thảo dược so với phía trên còn nhiều hơn 1 ít.
Thẩm Trạch Lan cầm khối đá cùng thảo dược đã nghiền xong, đi xuống đáy hố, cởi ra áo ngoài của mình, trừ áo ngoài và áo trong, cậu còn mặc thêm hai lớp y sam bên trong.
Cởi một lớp y sam, xé thành vài mảnh vải dài sạch sẽ, sau đó Thẩm Trạch Lan đem quần áo của thanh niên cởi ra.
Khi cởi quần áo, cậu chú ý thấy trên ngón trỏ trái của thanh niên có mang nhẫn long văn Ô Kim.
Xét theo chế tác, cùng Linh khí giao động phía trên, tựa hồ là nhẫn trữ vật.
Thẩm Trạch Lan dời ánh mắt, lau sạch vết máu trên người thanh niên, đem thảo dược thoa lên miệng vết thương, dùng vải cẩn thận băng bó, mặc lại quần áo tử tế cho đối phương.
Làm xong mọi việc, Thẩm Trạch Lan cảm giác khí lực đều bị hao hết.
Cậu ấn huyệt thái dương, nghỉ ngơi một hồi, ngồi xếp bằng trên đất, bắt đầu hấp thu linh khí trong thiên địa.
Đáy vực Linh khí quá mỏng, Thẩm Trạch Lan tu luyện tới chiều, linh lực trong cơ thể cũng không tăng thêm bao nhiêu.
Cậu nâng lòng bàn tay của thanh niên lên, đem linh lực vừa hấp thu được, rót vào cơ thể đối phương.
Chút linh lực này không đủ để chữa khỏi nội thương của thanh niên, cậu khe khẽ thở dài, lại vẽ cho đối phương 1 cái linh văn, sau đó ra ngoài nhặt củi, thuận tiện tìm nước và thức ăn.
Tu vi hiện tại của Thẩm Trạch Lan ở luyện khí tầng chín, còn một bước nữa là đột phá Trúc Cơ kỳ, cho nên chưa Tích Cốc, cần phải ăn uống như phàm nhân.
Có điều, lúc trước cậu phát hiện mình chỉ cần uống đủ nước, không ăn cơm cũng sẽ không chết đói, chỉ là sẽ có cảm giác đói bụng cồn cào.
Thẩm Trạch Lan đã đi xem đại phu, nhưng đại phu cũng không biết nguyên do, cuối cùng đem tình huống bất thường này, đổ cho hàn khí.
Thẩm Trạch Lan cùng đại phu mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn một hồi, tạm thời cho là như vậy.
.
Lúc Thẩm Trạch Lan tìm thảo dược, đã đem cảnh vật xung quanh thăm dò.
Lần này, cậu đi hơi xa một chút, rất nhanh đã thu thập đủ củi khô dùng qua đêm, nhưng không tìm được nước cùng thức ăn.
Mắt thấy bầu trời trở nên u ám, nhiệt độ ở đáy vực lại hạ xuống.
Do dự một chút, Thẩm Trạch Lan ôm củi trở về.
Việc đầu tiên cậu làm khi quay lại là, nhìn xem thanh niên đã tỉnh chưa.
Làm cậu thất vọng chính là, vẫn như cũ người không có tỉnh.
Đối phương bị trọng thương, tỉnh lại cũng không thể cùng hắn song tu.
Thẩm Trạch Lan tự an ủi mình, đem củi khô đặt ở đối diện thanh niên, sát vách hố.
Cậu nhặt củi chỉ là vì để tránh cho lúc trời tối, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lại không có vật chiếu sáng, không nhìn thấy gì, sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động.
Trời hoàn toàn tối đen.
Hàn khí trong cơ thể Thẩm Trạch Lan lại bắt đầu tán loạn, cậu ngựa quen đường cũ mà kề sát thanh niên, nhắm mắt lại.
Mặc dù kề sát Thuần Dương chi thể, đau đớn tiêu giảm phần nào, nhưng thời thời khắc khắc đói khát, còn bị muỗi đốt, làm hắn đêm nay trải qua một loại gian nan khác.
Trong đầu cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung rối loạn.
Một hồi nghĩ, nếu thanh niên thương thế tốt lên, nhưng không tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Bằng không cậu trực tiếp có lợi rồi; một hồi lại nghĩ, nếu phụ mẫu thấy di thư, tất nhiên cuống quít đi tìm cậu; một hồi lại nghĩ, với tính cách của Đường Thành cùng mấy người bằng hữu khác, chắc là đang mắng cậu không chừng.