Trọng điểm không phải cái này.
Sợ xảy ra chuyện, Thẩm Trạch Lan vội vàng buông đồ vật xuống, đi đến trước hố.
Thế lửa không lớn, thậm chí không bằng một nửa ngọn lửa mà thanh niên mang theo khi từ trên trời rơi xuống.
Thẩm Trạch Lan bấm pháp quyết, thuận lợi dập tắt ngọn lửa, cậu thở phào nhẹ nhõm, ngụm khí này chưa hoàn toàn thở ra, thì ngọn lửa lại khởi tử hồi sinh, bùng lên lần nữa.
Thẩm Trạch Lan lại lần nữa bấm pháp quyết, lần nữa thuận lợi dập tắt ngọn lửa, cậu không dám xem thường, nhìn chằm chằm thanh niên.
Cơ hồ là trong 1 hơi thở, đối phương lại bốc cháy.
Linh lực phải dùng tiết kiệm.
Thẩm Trạch Lan nhìn một ít nước trong lá chuối tây, bấm pháp quyết phong bế miệng vết thương thanh niên, phòng ngừa thấm nước vào, đem nước trong lá chuối tây giội lên người thanh niên.
Ngọn lửa bị giội đến run lên hai lần, sau đó toát ra hơi nước, bị dập tắt.
Thẩm Trạch Lan đi vào trong hố, nửa ngồi, kiểm tra tình trạng thân thể của thanh niên.
Tình trạng thân thể hiện tại của đối phương không khác gì so với lúc sáng.
Một khi đã như vậy, làm sao lại đột nhiên bốc cháy?
Thẩm Trạch Lan chưa từng nghe nói qua, Thuần Dương chi thể sẽ tự cháy a. Cậu lấy tay che trán, hơi nheo mắt lại, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Ánh nắng chói mắt, chỉ có thể thấy loáng thoáng hình dáng mặt trời.
"Gấu trúc" tự cháy, chẳng lẽ có liên quan đến việc mặt trời quá nóng, hôm qua không có bốc cháy a.
Thẩm Trạch Lan cúi đầu, thả tay xuống, nhìn về phía thanh niên.
Quần áo trên người thanh niên không có vết tích bị cháy, cho thấy đây là pháp y cao cấp có tính chống cháy, xem ra, đối phương biết mình sẽ tự cháy, hẳn là tự cháy không chỉ một hai lần.
Chỉ là không biết tự cháy có nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Nếu như có nguy hiểm đến tính mạng…
Mặt trời vẫn gây gắt như cũ, quần áo thanh niên bị nước xối ướt, rất nhanh đã hông khô, lo lắng khi khô nước, đối phương lại bốc cháy.
Cậu bất chấp vết thương trên người thanh niên, nửa lôi nửa kéo, đi đến bên dưới bóng cây.
Tránh ánh nắng chiếu vào trực tiếp, dưới bóng cây tất nhiên là mát mẻ hơn không ít.
Hi vọng lúc lôi kéo, không làm đối phương bị thương thêm.
Cậu lo lắng nhìn thanh niên, đem lá chuối tây mở ra, đắp lên trên người thanh niên cực kỳ chặt chẽ, sau đó bẻ tới mấy cái lá cây, lót ngồi ở bên cạnh, đầu đội lá chuối tây, tay chống cằm, cầm lá cây, nghiêm túc quạt gió cho đối phương.
Như thế này, hẳn là không đến mức lại cháy lên đi.
Quạt gió đến chiều, mặt trời cuối cùng xuống núi, hơi lạnh từ đáy vực bốc lên, lạnh đến mức làm Thẩm Trạch Lan phải khép chặt quần áo lại.
Cậu gỡ lá chuối tây đang đội trên đỉnh đầu xuống, đem lá để ở một bên, xoa bóp cổ tay.
Cho dù đổi tay quạt, quạt lâu, tay cũng sẽ vừa đau vừa xót.
Nhờ vào cậu ở một bên quạt gió, về sau không có cháy nữa, nhưng đây không phải là biện pháp tốt. Thẩm Trạch Lan nghĩ thầm, nếu cháy liên tục vài ngày, tay cậu sẽ gãy mất, mà còn không có thời gian tu luyện.
Nếu là không tu luyện, cậu sẽ không có linh lực để trị nội thương cho thanh niên.
Nếu cậu là phù tu thì tốt rồi.
Có thể làm tiểu hình nhân, vẽ phù văn lên, sử dụng tiểu hình nhân thay cậu quạt gió.
Kiếm tu khi gặp phải những vấn đề nhỏ, lại không thể giải quyết bằng vũ lực, thì thấy nó vô cùng khó khăn.
Thẩm Trạch Lan xoa bóp tay 1 hồi, hai tay mới dễ chịu 1 chút, hắn đứng lên, hoạt động một chút, rồi rút lá chuối tây trên người thanh niên.
Lá chuối tây đều héo.
Cậu đem lá chuối tây trải trên mặt đất, dùng làm chiếu, bấm pháp quyết rửa tay, cầm lấy trái cây bên cạnh, vừa ăn vừa nghĩ, phải làm sao bây giờ.
Ánh hoàng hôn rơi lên 1 bên mặt, lông mi tinh tế lấp lánh ánh vàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc Thẩm Trạch Lan cũng nghĩ ra biện pháp.
Cậu có thể dùng dẫn thủy quyết, đem nước sông dẫn tới nơi này.
Như thế, liền có nước sung túc, khi nhiệt độ lên cao, có thể đảm bảo thân thể đối phương thời thời khắc khắc bảo trì ẩm ướt, không bốc cháy được nữa.
Chẳng qua, Thẩm Trạch Lan đối với dẫn thủy quyết không mấy thuần thục.
Lần trước cậu sử dụng dẫn thủy quyết là vào hai năm trước, dẫn nước trong ao tưới hoa.
Thôi, nếu như không dẫn được nước sông, vậy thì thử đào mạch nước ngầm.
Nếu không được nữa, thì tiếp tục quạt gió là được, so với trừ hàn khí, thì gãy tay tính là gì.
Thẩm Trạch Lan trong lòng có chủ ý, lấy ra 1 ít bạc hà, đều nghiền nhuyễn, trộm với 1 ít nước còn thừa lại, thoa lên phần da lộ ra bên ngoài, thoa xong, cậu lại thoa cho thanh niên.
Khi Bạc hà bị nghiền nát trộn với nước, sẽ có màu xanh sền sệt, bôi trên da, làm làn da sần sùi và hơi xanh.
Thẩm Trạch Lan thoa xong cho thanh niên, nhìn bộ dáng của thanh niên, nhịn không được bật cười.
Như tên ăn mày xin ăn ở dọc đường.
Thẩm Trạch Lan cười xong, chợt nhớ ra mình cũng là bộ dáng này, đem câu phê bình thu về.
Cậu có chút mệt mỏi, lại thêm hàn khí trong cơ thể bắt đầu tán loạn, liền nằm xuống bên cạnh thanh niên.
Cậu không chú ý tới, ngón tay thanh niên giật giật.
Tối nay, nhờ vào lá bạc hà, xua đuổi đám muỗi, cuối cùng đám muỗi cũng không còn quấy nhiễu như tối hôm qua.
Thẩm Trạch Lan từ khi có ý thức cho tới nay, đây là lần đầu tiên, vào ban đêm cậu có thể miễn miễn cưỡng cưỡng ngủ một hồi.