Thiên địa sơ khai, vạn vật hỗn độn.
Mấy tỉ năm sau, sinh ra sinh linh, thế lực khắp nơi nổi lên, tranh giành thiên hạ.
Hỗn chiến nhiều năm, rốt cục cũng yên ổn.
Hiện nay, người thống trị cao nhất của Tu Tiên Giới Cửu Châu là Tạ tôn chủ Tạ Đông Chi.
Trước đó vài ngày, con trai độc nhất của Tạ tôn chủ là Tạ Dương Diệu vì trừ ma mà mất tích, làm chấn động Cửu Châu.
Người ở Của Châu muốn nịnh bợ Tạ tôn chủ, ra sức tìm kiếm Tạ Dương Diệu.
Việc này huyên náo cực lớn, nhưng chuyện này với người bình thường và người rời xa quyền thế thì có quan hệ gì? Chỉ là đề tài nói chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Thứ mọi người quan tâm vẫn là yêu thú, các loại linh thảo, những chuyện thượng vàng hạ cám, có liên quan đến lợi ích cá nhân mà thôi.
.
Bầu trời xám xịt, mưa bụi giống tấm lưới lớn, bao phủ trấn nhỏ ở châu Thiên Tinh, Kỳ Lân thành —— Đông Ngô Trấn.
Trên con đường lát đá xanh ẩm ướt, một thanh niên cầm chiếc dù đen, vịn tường ho khan.
Cậu mặc quần áo màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo choàng dày màu xám đen có mũ trùm đầu.
Bởi vì phí sức ho khan, ngón tay thanh niên gầy yếu run nhè nhẹ.
Nước mưa rơi trên mặt dù đen nhánh, khẽ lay động, hạt mưa thuận thế rơi xuống.
Nơi bả vai thanh niên ướt nhẹp, dưới tia sáng ảm đạm, cậu hơi nghiêng dù ra sau, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lại tái nhợt yếu ớt, cùng với đôi mắt xanh xám nhàn nhạt.
“Thẩm Trạch Lan?”
Một thanh âm vang lên từ phía sau, lập tức, giày đen giẫm lên vũng nước sáng lóng lánh.
Đường Thành một tay bung dù, một tay đỡ lấy cậu.
“Trời mưa to, sao lại ra ngoài một mình? Vạn nhất bị cảm lạnh, lại phải bệnh nặng một trận.”
Thẩm Trạch Lan nói: “Ta cũng không phải bình hoa, ta chỉ ra gặp người mà thôi.”
“Ai?”
Thẩm Trạch Lan nói: “Đầu tháng năm, Vương thiếu gia Vương Thịnh, từ Tiềm Long tông trở về làm việc.”
Vương Thịnh, người Đông Ngô Trấn.
Mười tuổi liền gia nhập Tiềm Long tông, tông phái đứng thứ 10 ở châu Thiên Tinh, hiện tại đã là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
Thực lực tu sĩ Cửu Châu được chia thành chín cấp bậc: Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Để phân chi thực lực tốt hơn, chín cấp bậc này, lấy Kim Đan làm tuyến, từ Kim Đan kỳ trở xuống, đều bị chia nhỏ ra thành chín tầng.
Lấy Luyện Khí kỳ làm ví dụ, theo thứ tự là Luyện Khí tầng một, luyện khí tầng hai... Luyện khí chín tầng, sau tầng chín là Trúc Cơ kỳ;
Kim Đan kỳ trở lên, bao gồm cả kỳ Kim Đan, đều chia nhỏ ra thành ba kỳ: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Tu sĩ Kim Đan sơ kỳ như Vương Thịnh, chính là đối tượng mà toàn bộ Đông Ngô Trấn, truy phủng lấy lòng.
Đường Thành nghe Thẩm Trạch Lan nói là gặp Vương Thịnh, liền đoán được cậu đi tìm Vương Thịnh làm cái gì, mặt trầm xuống, dắt cậu đi trở về.
“Những đệ tử đại tông môn này, mặc dù được trưởng lão chân truyền, có chút lợi hại, nhưng không phải chuyện gì cũng biết, hắn nói có biện pháp loại trừ hàn khí, khẳng định là đang lừa ngươi.”
Thẩm Trạch Lan là nhi tử Thẩm gia chủ, trời sinh mang theo hàn khí.
Hàn khí đối với cậu cũng là vô hại, chỉ là nhiệt độ cơ thể so với người thường thì thấp hơn rất nhiều, nhưng lúc cậu ba tuổi, bị người ta đẩy xuống nước, hàn khí liền bắt đầu tác quái.
Mỗi đêm, hàn khí trong thân thể tăng lên, làm cậu toàn thân rét run, xương cốt đau nhức như là bị nghiền nát từng khúc.
Càng hỏng bét chính là, theo tuổi tác gia tăng, hàn khí trong cơ thể cũng tại từng bước tăng thêm, nếu hoạt động mạnh, liền sẽ chạy tán loạn, ngày đêm đều không phân.
Thẩm gia móc sạch vốn liếng, vận dụng tất cả quan hệ, khắp nơi tìm danh y, đều không thể giải quyết, chỉ có thể nhìn Thẩm Trạch Lan thân thể càng ngày càng yếu.
Mọi người đều nói Thẩm Trạch Lan sống không được bao lâu, có lẽ sang năm, có lẽ năm sau sẽ chết.
Nương của Thẩm Trạch Lan vạn phần tự trách, cho là mình không chăm sóc kỹ, nên Thẩm Trạch Lan mới bị người đẩy xuống nước. Cho dù Thẩm Trạch Lan chưa từng trách bà, có đôi khi bà cũng sẽ trốn ở một bên yên lặng khóc.
“Đường Thành.”
Thẩm Trạch Lan bất đắc dĩ gọi Đường Thành một tiếng.
“Ta đau quá, không còn cách nào khác, Vương Thịnh là hi vọng cuối cùng của ta.”
“Ta phải đi gặp hắn. Cho dù hôm nay ngươi đem ta kéo trở về, ngày mai ta cũng sẽ vụng trộm đi ra gặp hắn.”
Đường Thành nghe vậy, dừng chân lại.
Hắn buông Thẩm Trạch Lan ra, phiền muộn, xoay vài vòng giống như ruồi không đầu, cắn răng nói: “Được, đi! Ta đi cùng ngươi!”