Thẩm Trạch Lan nắm chặt ống tay áo của thanh niên, thần kinh căng cứng cũng khẽ buông lỏng, cọ cọ vào cổ thanh niên.
Thanh niên không có khả năng là nhân vật chính Long Ngạo Thiên, Tạ Dương Diệu.
Căn cứ theo tiểu thuyết miêu tả, Tạ Dương Diệu đi ra ngoài trừ ma sở dĩ bị mất tích, là bởi vì trong quá trình trừ ma, bị người ám toán.
Sau khi bị người ám toán, hắn ngã vào động ma vật, đụng hỏng đầu óc, tạm thời mất trí nhớ.
Cẩn thận tính thời gian, Tạ Dương Diệu hẳn là từ động ma vật leo ra, đụng phải hồng nhan số 3, Thiên Tinh châu Lục gia Lục tiểu thư, giờ phút này, hắn mang 1 gương mặt bị ma khí hủy hoại, đánh mặt Lục gia, trêu chọc Lục tiểu thư.
Dù sao cũng là nhân thiết của nhân vật chính, nơi nào có thể phát ra mị lực, nơi đó liền có hắn.
Thẩm Trạch Lan đoán không ra thân phận của thanh niên, hắn sinh hoạt ở Đông Ngô Trấn quá mức hẻo lánh, có rất nhiều chuyện đều truyền không đến, càng không thể nào biết được.
Nhưng cậu đã hạ quyết tâm, sau khi đối phương tỉnh lại, cậu muốn cùng đối phương song tu.
Tận dụng thời cơ, thời bất tái lai(*).
* Thời bất tái lai: Chớp lấy thời cơ, đừng để lỡ, để mất, vì thời cơ thường khó lặp lại.
.
Dựa gần thanh niên hồi lâu, Thẩm Trạch Lan lấy lại sức, chậm rãi ngồi dậy.
Thanh niên vẫn chưa tỉnh.
Thẩm Trạch Lan cẩn thận phủi bùn đất trên người, thăm dò mạch đập của đối phương, giao động hữu lực lại vững vàng, cậu yên tâm, đứng lên, vận chuyển linh lực, nhảy ra khỏi hố to.
Tu sĩ hoặc nhiều hoặc ít, sẽ biết chút dược lý.
Thẩm Trạch Lan thân là tu sĩ, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Cậu liếc mắt nhìn thanh niên, ngoại thương trên người tản ra yêu khí nhàn nhạt, hẳn là do yêu thú gây ra, cần phải rút ra yêu khí, lại tìm thêm mấy vị thảo dược, thoa lên trên vết thương, mới có thể chữa khỏi.
Cũng không biết ở đáy vực, có thảo dược tương tự hay không.
Nếu không có thảo dược, chỉ sợ vết thương rất khó khép lại, nói không chừng còn bị thối rữa.
Đáy vực bị các vách đá bao quanh, hai bên vách đá, gần đáy vực phía nam, có lối ra chật hẹp, nhưng lối ra bị một dòng sông dọc theo đáy vực chiếm lấy, sông sâu ngàn thước, sóng ngầm mãnh liệt, đá dưới sông bén nhọn.
Theo tu vi hiện tại, vô luận cậu đi từ nơi nào, đều ra không được.
Mặc dù Thẩm Trạch Lan gắn mác Bách Nhãn quỷ nhai an toàn, nhưng đây chỉ là cảm nhận cá nhân của cậu, không có nghĩa là nó thật sự an toàn.
Có lẽ do vận khí của bọn họ đủ tốt, hoặc là yêu thú dưới đáy vực chờ mấy ngày rồi mới ra cửa hoạt động.
Nói tóm lại, Thẩm Trạch Lan không yên tâm để “Gấu trúc” từ trên trời giáng xuống này, ở lại 1 mình trong hố.
Nhưng lại không dám dời người đi chỗ khác, khí lực cậu nhỏ, khiên thì không nổi, chỉ có thể kéo người tới mặt đất, va va đập đập, ngược lại sẽ làm tăng thêm thương thế của đối phương.
Trầm tư một lát, Thẩm Trạch Lan ở trên người thanh niên vẻ 1 cái linh văn, nếu có thứ gì tới gần đối phương, cậu có thể cảm nhận được, mới có thể kịp thời trở về.
Sắp xếp xong, cậu bẻ một nhánh cây làm gậy gỗ, hướng vách đá Bách Nhãn quỷ nhai tìm kiếm.
Có một loại thảo dược chữa thương không thể thiếu là "Tiếu Sinh", nó thích sinh trưởng ở khe hở vách đá.
Bọn họ hiện tại ở phụ cận vách đá phía bắc, đá vụn vô số, thảm thực vật tươi tốt.
Thẩm Trạch Lan xử lý gậy gỗ, đi tới trước vách đá phía bắc.
Trước vách đá mọc đầy cỏ dại cao tới chân, sợ có rắn, cậu cầm gậy gỗ gõ một hồi, xác nhận không có việc gì, mới cẩn thận tìm kiếm Tiếu Sinh trong khe hở vách đá.
Tiếu Sinh tổng thể có xanh nhạt, lá tựa như mầm đậu xanh mới trồng, rễ cây vừa mỏng vừa ngắn, dường như mọc ra từ bùn đất giữa khe hở. Khi hái, hơi không chú ý, sẽ dễ làm gãy.
Tiếu Sinh dễ hỏng, nếu làm gãy, Linh khí sẽ tiêu tán, liền vô dụng.
Cho nên khi hái, cần cẩn thận tỉ mỉ hơn.
Thẩm Trạch Lan tìm nửa ngày, tìm đến đôi mắt đều có chút chua xót, mới tìm thấy vài cọng Tiếu Sinh.
Mầm xanh nhô ra từ trong khe hở, phá lệ xinh đẹp.
Thẩm Trạch Lan đã để lại thanh kiếm ở nhà, hiện tại chỉ có thể đem gậy gỗ bẻ một đoạn, vót nhọn, bên trên thêm linh lực, xem như cái dùi.
Cẩn thận đục nham thạch ở 2 bên, để Tiếu Sinh lộ ra dưới ánh mặt trời, cậu cẩn thận lấy Tiếu Sinh ra, loại bỏ bùn đất, dùng lá cây nhẹ nhàng bao lấy, đặt ở một bên.
Bởi vì không nhìn nổi mấy thứ lung tung lộn xộn này.
Thẩm Trạch Lan dùng gậy gỗ lấp xong khe hở, lại đem nham thạch lộn xộn trên mặt đất thu lại thành một đống, đẩy tới vách đá, lúc này mới cầm Tiếu Sinh, tiếp tục đi tìm thảo dược cần thiết.
Nắng cuối thu khá gây gắt, đến trưa, mặt trời biến lớn, nhiệt độ nơi đáy vực cũng cao hơn không ít.
Thẩm Trạch Lan trong lúc đi lại, cảm thấy dễ chịu hơn một ít, cậu ngẩng đầu lên, mặc cho ánh nắng rơi vào gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của cậu.