Đồng tử Thẩm Trạch Lan co lại, tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu nén lại kinh hỉ, sợ là nhận sai, nên ngồi xổm xuống, nắm lấy tay đối phương.
Chỉ trong chốc lát, bàn tay của cậu đã được đối phương sưởi ấm.
Quả nhiên là Thuần Dương chi thể.
Một du y từng nói với cậu, Thuần Dương chi thể, dương khí dồi dào, không sợ lạnh giá.
Nếu như ở cạnh người có Thuần Dương chi thể, hàn khí trong cơ thể sẽ bị áp chế, cảm thấy ấm áp.
Nếu song tu với người có Thuần Dương chi thể, chờ 1 thời gian, hàn khí sẽ bị dương khí thông qua song tu đi vào cơ thể nuốt chửng.
Tuy nhiên, tu sĩ mang Thuần Dương chi thể, giống như gấu trúc, cực kỳ hiếm và khó tìm.
Thuần Dương chi thể mà cậu biết, chính là nhân vật chính Long Ngạo Thiên, Tạ Dương Diệu.
Bởi vậy, cậu chưa từng chờ mong sẽ gặp được người có Thuần Dương chi thể.
Này là... Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Thẩm Trạch Lan cúi đầu, không nhịn được cười.
Ý cười lan tràn nơi đáy mắt, đôi mày hơi cong, gương mặt tái nhợt do bệnh tật thêm mấy phần sắc thái, xinh đẹp động lòng người.
Trời không tuyệt đường người.
Ánh mắt rơi trên mặt Đao Tu, cảm thấy Đao Tu đáng ghét này nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.
Thẩm Trạch Lan trước đó chỉ nhìn lướt qua, không biết đối phương còn vết thương nào khác mà mặt thường không thể nhìn thấy hay không.
Vì vậy, sau khi bình tĩnh lại, cậu cẩn thận kiểm tra vết thương của đối phương, phát hiện nội tạng bị tổn thương, kinh mạch bị tổn thương, hai xương sườn bị gãy.
Thành thật mà nói, bị thương quá nặng.
Chỉ nhìn bề ngoài, thì không nhận ra đối phương bị thương nặng như vậy.
Thẩm Trạch Lan như bị dội một chậu nước lạnh, vui sướng cũng rút đi.
Đối phương bị thương nặng như vậy, không biết có thể sống được hay không. Có lẽ qua mấy canh giờ nữa, hắn sẽ lên Tây Thiên.
Mọi thứ đã bị đảo lộn, cậu không muốn làm hàng xóm quỷ nữa.
Thẩm Trạch Lan hạ mi mắt, nâng tay đối phương, lòng bàn tay hướng vào nhau, đem linh lực truyền vào cơ thể đối phương.
Các vết thương khác trong thời gian ngắn sẽ không lấy mạng đối phương, trước trị nội thương, tức là vết thương ở nội tạng và xương sườn.
Thẩm Trạch Lan hiện tại mới là luyện khí tầng chín, linh lực tích trữ trong đan điền và kinh mạch rất ít, chưa chữa xong nội thương, đã vơi hơn phân nửa.
Linh khí dưới đáy vực mỏng hơn rất nhiều so với ngoại giới, cũng không biết còn ẩn giấu nguy cơ nào hay không, để phòng vạn nhất, cậu ngừng chữa trị cho đối phương.
Theo suy đoán của cậu, đối phương hẳn là có thể sống thêm mấy ngày nữa.
Nếu cậu biết sẽ đụng phải người có Thuần Dương chi thể ở dưới đáy vực, lúc ra cửa, sẽ mang theo đan dược trị thương.
Thẩm Trạch Lan tuy không tham gia tranh đấu, nhưng vẫn có đan dược trị thương, do nhà nghèo rớt mồng tơi, nên đan dược trị thương không phải do phụ mẫu mua, mà là lễ vật khi Đường Thành đi săn yêu thú mang về.
Đường Thành đã sớm bái sư, sư phụ của hắn là trưởng môn của một môn phái nhỏ gần Đông Ngô Trấn, thỉnh thoảng sẽ dẫn sư đệ sư muội đi trừ yêu thú, bảo vệ môn phái yên ổn.
Thẩm Trạch Lan nhất thời hối hận vì không mang theo đan dược trị thương, vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng.
Thế sự vô thường, làm sao có thể đều đoán trước được.
Cậu siết chặt ngón tay, hơi thở dốc.
Cậu đã vận chuyển linh lực để trị thương cho đối phương, khiến hàn khí tán loạn.
Trên trán toát mồ hôi lạnh, đau đớn dữ dội, tầm mắt trở nên đen kịt.
Cậu không còn sức lực để ý đến các vết thương khác, vội vàng dùng linh lực cầm máu cho đối phương. Cậu nằm xuống mặt đất, cuộn người lại, sau đó nhích thân thể đến gần, chôn đầu vào cổ đối phương.
Mùi máu có chút nồng.
Nhưng không quan trọng.
Thanh niên giống như cái lò sưởi, mang theo hỏa diễm nóng rực, dán sát một lúc, hơi ấm dọc theo nơi chạm nhau, từ từ lan về phía cậu, làm dịu đi phần nào cơn đau.