Có lẽ là do vừa mới mưa, dưới đáy vực rất lạnh, khi hô hấp còn mang theo sương trắng nhẹ.

    Thẩm Trạch Lan đã quen với rét lạnh, nên cái lạnh dưới đáy vực chẳng là gì đối với cậu.

    Cúi đầu, ánh mắt chạm đến vết thương trên mu bàn tay trái, bị đá cào xước, áp không được bực bội dâng lên trong lòng.

    Cậu vươn tay phải, ấn xuống miệng vết thương. Cơn đau từ vết thương lan ra, máu đỏ tươi thấm vào đầu ngón tay, rồi lan đến móng tay được cắt tỉa cẩn thận.

    Cậu nhìn máu, cuối cùng bình tĩnh lại.

    Thẩm Trạch Lam buông tay ra, mặc kệ vết thương, từ từ chống thân thể đứng dậy. Sau một đêm hàn khí tán loạn, gân cốt toàn thân đều không thoải mái, giống như một sợi chỉ bị kéo căng đến cực điểm.

    Tình trạng này sẽ không duy trì lâu lắm, sau một nén nhang sẽ biến mất.

    Thẩm Trạch Lan không muốn chờ một nén nhang, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu vì sao mình ngã không chết, bước qua đất đá lộn xộn, đi tới gốc cây tráng kiện, cành lá tươi tốt, có dây leo dài nhỏ.

    Thử giật giật, rất rắn chắc.

    Cậu đang muốn chọn một sợi dây leo nhẵn bóng, xinh đẹp, cách mặt đất không cao, thì trên bầu trời xanh thẳm xẹt qua 1 đạo ánh lửa sáng ngời.

    Ánh lửa nhuộm đỏ bầu trời, giống như sao băng rơi xuống, rơi thẳng về phía này.

    "Oanh——" Một tiếng vang thật lớn, ánh lửa rơi xuống đất, nhất lên cuồng phong.

    Cùng với cuồng phong, là vài tia lửa nóng bay ra, đốt cháy cây cối xung quanh biến thành màu đen, mùi thơm của cây cối bị đốt cháy tràn ngập không khí.

    Tay áo Thẩm Trạch Lan tung bay, tia lửa bắn lên trên cổ. Trời sinh đã có hàn khí, ngọn lửa không đốt được cậu, đưa tay phủi tia lửa, Thẩm Trạch Lan cau mày, đi về phía ánh lửa.

    Thứ gì rơi xuống?

    Ánh lửa đã tắt, lửa trên cây cũng tắt.

    Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, bùn đất xung quanh cũng bị cháy đen.

    Thẩm Trạch Lan đứng bên hố, ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, nhìn vào trong hố, thấy một thanh niên đĩnh bạt.

    Thanh niên khí chất phi phàm, anh tuấn cứng cỏi, tóc buộc phát quan Liên Hoa, mặc áo bào cổ tròn màu đen, bên trên thêu hoa văn Kim Long đang bay. Thắt lưng da cùng màu quấn quanh thắt lưng, kiểu dáng phức tạp, được trang trí bằng kim loại sáng bóng, đeo ngọc bội Song Ngư bị vỡ, tay áo được buộc lại bằng bao bảo vệ cổ tay.

    Thoạt nhìn, trông như người có tiền, là tu sĩ chính đạo.

    Có thể là thiếu gia của một gia tộc nào đó, hoặc là đệ tử của một môn phái nào đó.

    Thẩm Trạch Lan phát hiện đối phương toàn thân đầy máu, trên ngực có ba vết thương dữ tợn, trên mắt trái có một vết xước, đang chảy máu không ngừng, lòng ngực không còn nhấp nhô, không biết là sống hay chết.

    Ở Tu Tiên Giới, một thứ gì đó chết đi, là chuyện bình thường. Thỉnh thoảng, ngẫu nhiên sông Thiên Nữ sẽ mang theo thi thể trương phình trong nước.

    Nhảy xuống thì có phần kịch liệt, nên Thẩm Trạch Lan trượt xuống mép hố, đưa tay lên kiểm tra mạch cổ.

    Người này vẫn còn sống.

    Mang theo vết thương khắp cơ thể, lại rơi từ trên cao xuống mà vẫn còn sống. Hoặc là do Bách Nhãn quỷ nhai này quá “tà môn”, hoặc là thân mang Linh phù hộ thân cấp cao.

    Thẩm Trạch Lan càng thiên hướng Bách Nhãn quỷ nhai “tà môn” hơn, cậu nhảy vực mà cũng không ngã chết.

    Bất quá rất nhanh sẽ chết thôi.

    Một ít người tốt bụng đã vội vã đi đầu thai rồi.

    Cho nên, Thẩm Trạch Lan rút tay lại, đứng dậy, liếc nhìn người thanh niên.

    Tự cầu phúc đi.

    Nếu như chết rồi, sau này sẽ làm hàng xóm, có thể bay trên thi cốt của mình, cùng 1 chỗ trò chuyện.

    Cậu muốn tiếp tục kế hoạch của mình.

    Cái hố hơi sâu, không trèo ra được…

    Hối hận vì đã nhảy xuống, cậu vận chuyển linh lực, đang muốn nhảy lên, thì bị một bàn tay tóm lấy mắt cá chân, vì mất cảnh giác mà nặng nề rơi xuống hố, mặt đầy bùn cháy.

    Thẩm Trạch Lan: “...”

    Thẩm Trạch Lan chật vật ngẩng đầu, tóc rối bù rơi xuống trán.

    Lần này ngã quá nặng, toàn thân đau nhức, cổ họng ngứa rát, cúi đầu ho khan, lông mi dính đầy bùn đất khẽ run.

    Ho khan một hồi, cuối cùng cậu cũng ổn định lại, quay đầu nhìn thủ phạm.

    Thủ phạm không tỉnh, vì dục vọng cầu sinh, mà vươn cánh tay ra, như một chiếc kìm sắt, nắm chặt lấy cổ chân cậu.

    Thẩm Trạch Lan chỉ muốn giải thoát, lau bùn trên mặt, hạ tay xuống, nắm lấy tay thanh niên.

    Thanh niên là một kiếm tu, quanh năm sử dụng dao. Lòng bàn tay và ngón tay có vết chai, dày, nặng và cực kỳ thô ráp.

    Thẩm Trạch Lan ghét nhất là đao tu.

    Có lẽ vì tu đao yêu cầu người có lòng tự tin. Những đao tu mà cậu nhìn thấy, đều là kẻ kiêu ngạo cuồng vọng, ánh mắt đặt trên đỉnh đầu.

   Trong lòng nghĩ như vậy, nên Thẩm Trạch Lan gỡ tay thanh niên mạnh hơn.

    Cậu sức yếu, dù có dùng hết sức lực, cũng không thể gỡ được tay đối phương ra. Đôi mắt xanh xám từ từ trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không buông ra, ta sẽ chặt tay ngươi."

    Vừa nói, cậu vừa khép hai ngón tay lại, lấy chỉ làm đao, ấn vào cổ tay đối phương.

    Nước da của thanh niên màu lúa mì, ngón tay của Thẩm Trạch Lan được tôn lên bởi màu da của đối phương, mảnh khảnh, trắng trẻo và vô cùng đẹp mắt, giống như ngọc được chạm khắc tinh xảo.

    Thanh niên không có động tĩnh.

    Thẩm Trạch Lan ngón tay ấn xuống, cắt vào da đối phương.

    Đối phương cảm thấy đau đớn, ngón tay hơi cong lên, cậu nhân cơ hội kéo tay thanh niên ra, đứng dậy, đá vào đối phương.

    Cứng như tảng đá, đạp 1 cái cũng không nhúc nhích tí nào.

    Thẩm Trạch Lan vận chuyển linh lực, 1 bên đề phòng đối phương lại túm lấy mắt cá chân, 1 bên dậm chân rời đi.

    Linh lực tụ tập dưới chân, cậu phát giác mắt cá chân bị thanh niên nắm qua thật ấm áp, như có dòng nước ấm áp quấn quanh nơi này.

    Cậu dừng lại tại chỗ cũ.

     Đây là…

    Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía thanh niên.

    Thuần Dương chi thể?   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play