Tạ Dương Diệu thả cậu xuống, ánh mắt liếc qua vết xước trên mặt cậu, nói “Có đôi khi ngươi rất thông minh, có đôi khi lại quá ngốc.”
Thẩm Trạch Lan chợt nhận ra, đối phương đang trêu mình.
Diêu Ngũ không biết xem bói, lại không đủ năng lực, làm sao có thể sớm cam đoan mình sẽ sống?
Thẩm Trạch Lan lần đầu bị người ta trêu chọc.
Từ trước đến nay chỉ có hắn trêu chọc người khác, chứ không có ai trêu chọc cậu.
Thẩm Trạch Lan suy nghĩ muốn bóp chết đối phương, tự hỏi một hồi, bị lý trí còn sót lại đánh tỉnh, cậu cười nói: “Diêu công tử, xem ra cơn giận của ngươi còn chưa tan.”
Tạ Dương Diệu thu lại tầm mắt.
Nếu đổi lại là người khác, dám chọc giận hắn, lại tự làm tổn thương mình để cầu tha thứ, thì hắn đã sớm cắt đứt cổ đối phương.
Đối với Tạ Dương Diệu mà nói, Lan Đại cùng người khác bất đồng.
Lan Đại đối với hắn có ân cứu mạng, hắn cũng đã hứa hẹn sẽ phụ trách. Mà hắn còn cần cậu trợ giúp, mới có khả năng thoát khỏi nơi nguy hiểm này.
Ba điểm trên, tùy tiện lấy một cái ra nói, đều là kim bài miễn tử.
Bởi vậy, cho dù hắn có tức giận, cũng phải cưỡng ép đè xuống, không cùng đối phương so đo.
Chỉ là lần này có chút kỳ quái, hắn không nên nhanh như vậy đã nguôi giận.
Thông thường, nếu là không có thuốc can thiệp, nộ khí của hắn sẽ tích tụ trong lòng mấy ngày.
Có lẽ lần này nguôi giận nhanh như vậy, hẳn là có quan hệ tới hàn khí trên người đối phương, khi tới gần sẽ có cảm giác dễ chịu.
Có lẽ còn lẫn vào thứ khác, nhưng thứ này lại mịt mù như mây khói, tới nhanh, đi cũng nhanh, chỉ dấy lên một chút gợn sóng, không thể làm hắn chú ý.
Mùa hạ khô nóng đã triệt để rời đi.
Lúc này trời tối dần, mây đen kéo tới, mưa phùn rả rích.
Đây là cơn mưa thu đầu tiên trong năm nay.
Cây cối lay động, nhiệt độ dưới đáy vực giảm xuống cực thấp.
Lúc Tạ Dương Diệu xây nhà gỗ, đã lưu lại một đống gỗ vụn, hiện tại ôm trở về nhà gỗ.
Những thanh gỗ này rất ẩm, hắn đốt lửa, đem chúng chồng chất vào 1 góc gần đống lửa, sau đó đi tới cửa sổ, định đem cửa sổ đóng lại, phòng ngừa mưa lạnh tạc vào.
Vết xước trên mặt Thẩm Trạch Lan đã ngưng kết, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, tránh nơi đối diện với cửa sổ, ngồi bên đống lửa.
Củi cháy mạnh, bắn ra những tia lửa nhỏ.
Cậu không cảm giác được hơi ấm của ngọn lửa, ngồi ở chỗ này, chỉ là muốn nướng quả hồng.
Diêu Ngũ hái trở về quả hồng nhỏ, mặc dù đã chín, nhưng không ngọt, có hơi chát.
Thẩm Trạch Lan có chút ghét bỏ quả hồng nhỏ này.
Mỗi khi mùa thu đến, tầm tháng mười, A Công bà ở Đông Ngô Trấn sẽ bắt đầu bán quả hồng, quả hồng của bà vừa to vừa ngọt, giá cả lại tiện nghi.
Nương mỗi đi ra ngoài, đều sẽ mua một túi lớn.
Thẩm Trạch Lan thường chọn quả lớn nhất ngọt nhất để ăn.
Ăn không hết, cậu sẽ cùng nương gọt vỏ, thừa dịp thời tiết tốt, treo ở trên cây, chờ quả hồng phơi thành bánh hồng.
Trong nhà có kinh nghiệm làm bánh hồng, mỗi lần đều có thể làm ra bánh hồng thơm ngọt mềm mại, còn phủ lên một lớp sương trắng.
Chia một ít cho người thân và bằng hữu tốt, còn lại bỏ vào bình sứ bịt kín, đặt ở nơi khô ráo thoáng mát, rồi ăn từ từ, có thể ăn tới mùa xuân năm sau.
Thẩm Trạch Lan cầm lấy một thanh củi, từ dưới đống củi đang cháy, đào ra một chút than nóng, đứng lên đi lấy quả hồng nhỏ, thả lên bên trên.
Tạ Dương Diệu trở lại ngồi xuống bên đống lửa, liền thấy Thẩm Trạch Lan vẻ mặt nghiêm túc, đem quả hồng nhỏ, đặt lên bên trên than nóng, xếp thành hàng ngay ngắn.
Tạ Dương Diệu dừng lại, nói: “Không ngon thì ném vào trong lửa đốt đi, đừng hun khói.”
Thẩm Trạch Lan nói: “Ta đang nướng quả hồng.”
Nguyên lai quả dại này gọi là quả hồng.
Tạ Dương Diệu không biết là quả hồng.
Buổi sáng, hắn tìm kiếm chỗ ẩn thân của Bách Nhãn quỷ.
Nếu như có thể tìm được, thì sẽ có thêm một ít quyền chủ động.
Tìm không thấy cũng không sao, đối với phe mình lợi ích cũng không lớn. Vô luận là như thế nào, cũng không thể ngăn được Bách Nhãn quỷ ra tay.
Tạ Dương Diệu tìm một vòng, tìm tới ba nơi Bách Nhãn quỷ có thể ẩn thân, đều ở dưới mặt đất mấy ngàn dặm, mặt đất có lỗ nhỏ bí ẩn nối thẳng những nơi này.