Thẩm Trạch Lan rủ mắt, thấp giọng nói: “Ngươi nghe ta giải thích….” Thân thể cậu run rẩy, ngón tay tinh tế nắm chặt quần áo, làm quần áo nhăn nhúm.
Tạ Dương Diệu cắn hắn yết hầu của cậu, thản nhiên nói “Lan đạo hữu yên tâm, ngươi và ta đã song tu, ta sẽ phụ trách đến cùng, không để ngươi chết.”
Thẩm Trạch Lan nói không nên lời, sau đó quần áo bị cởi sạch, thân thể thiếu niên mềm mại lộ ra.
Bàn tay thanh niên rộng lớn nâng cậu lên, đang muốn tiến hành bước tiếp theo, bên má trái có một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Đối phương thế mà lại khóc, rõ ràng hắn còn chưa làm gì.
Tạ Dương Diệu nhíu mày, nhìn Thẩm Trạch Lan.
Thẩm Trạch Lan nói: “Mới vừa rồi là ta nói sai, ngươi đừng tức giận, sẽ không có lần sau.”
Tạ Dương Diệu không nói lời nào.
Thẩm Trạch Lan ôm cổ hắn, nói: "Đừng giận nữa, Diêu công tử.”
Tạ Dương Diệu nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cuối cùng đem người thả xuống.
Hắn không đáp ứng song tu, chỉ vì chiếu cố đối phương.
Lan Đại trước đó đã nói, một khi cậu bị cảm sẽ xuất hiện hàn khí, đau đến không muốn sống.
Tạ Dương Diệu cảm thấy căn bệnh này thật kỳ quái, tối hôm qua thừa dịp song tu, hắn đã dùng linh lực dò xét thân thể cậu một phen, nhưng lại không phát hiện có chỗ nào dị thường.
Cậu chỉ là so với tu sĩ bình thường, yếu ớt hơn rất nhiều, toàn thân đều lạnh như băng.
Dù không biết vì sao đối phương lại như thế, nhưng hắn vẫn đem chuyện này ghi tạc trong lòng, lúc song tu, tận lực làm nhẹ nhàng, sợ đem món đồ sứ này đụng nát, ai ngờ đối phương đối với thân thể tựa hồ không để tâm, còn oán trách hắn.
Tạ Dương Diệu đè ép lửa giận, chỉnh lý quần áo, trở lại dưới bóng cây, ngồi xếp bằng, tiếp tục tu luyện.
Thẩm Trạch Lan nhặt lên y phục mặc vào, cậu đi đến bên cạnh Tạ Dương Diệu, dựa sát vào rồi ngồi xuống.
Tạ Dương Diệu lưu lại một tia thần thức, nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Lan, phát hiện cậu ngồi sát bên mình, đứng lên, đi sang chỗ khác.
Thẩm Trạch Lan rủ mắt, không tiếp tục đi theo hắn.
Cậu tự mình tu luyện, vì thân thể quá mức mệt mỏi, còn chưa tiến vào trạng thái tu luyện, thì Thẩm Trạch Lan đã ngủ mất.
Lúc này, Tạ Dương Diệu mở mắt ra, nhìn về phía Thẩm Trạch Lan.
.
Khi Thẩm Trạch Lan tỉnh lại, đã là buổi chiều.
Hôm nay không có ánh mặt trời, cho nên đến buổi chiều, đã có chút tối.
Cậu đã trở lại nhà gỗ.
Thẩm Trạch Lan đứng lên, đoán được là Diêu Ngũ ôm cậu vào.
Cậu đi ra ngoài cửa, nhìn về phía thanh niên, hắn đã cởi bao cổ tay, xoắn ống tay áo, bẻ 1 thanh gỗ, ở dưới bóng cây luyện đao.
Chiêu thức của hắn mạnh mẽ, đao pháp lại cực kỳ bá đạo.
Rõ ràng trong tay chỉ cầm một thanh gỗ tầm thường, lại có khí thế quét ngang thiên quân vạn mã.
Thẩm Trạch Lan không thích đao tu, nhưng giờ phút này cũng bị khí thế của đối phương hấp dẫn, đứng ở cửa nhìn hắn luyện đao.
Bỗng nhiên, đối phương lộn một cái, đến trước mặt cậu, đem thanh gỗ đánh tới.
Lúc người ta đứng trước nguy hiểm, sẽ chủ động né tránh, nhưng Thẩm Trạch Lan không những không né tránh, mà còn tiến lên đón.
Tạ Dương Diệu xoay cổ tay sang trái, thanh gỗ khó khăn lắm mới tránh được Thẩm Trạch Lan, nhưng đao khí vẫn làm trầy mặt Thẩm Trạch Lan.
"Lan Đại, ngươi ngốc sao?" Tạ Dương Diệu hỏi.
Thẩm Trạch Lan nâng tay phải lên, cong ngón trỏ, chạm vào vết xước, cậu hỏi: “Ngươi nguôi giận chưa? ”
Tạ Dương Diệu lau đi vết máu trên thanh gỗ, phòng ngừa Bách Nhãn quỷ từ chỗ tối đi ra liếm vết máu trên thanh gỗ, sau đó, cánh tay dùng sức, đem thanh gỗ tráng kiện bẻ thành hai nửa, ném vào đống củi tối hôm qua chưa đốt hết.
Trong lòng của hắn có chút buồn bực, giữa mày lộ ra khí tức bạo ngược, bắt lấy cánh tay Thẩm Trạch Lan, đem người kéo qua.
“Ngươi cố ý.”
Thẩm Trạch Lan ôm eo hắn, ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt xanh xám giống chứa đựng một mảnh tinh quang.
“Diêu công tử, ta không phải cố ý nói lời đó, ta chỉ là,… ”
Thẩm Trạch Lan có chút khó mà mở miệng, nói: “Ta chỉ là quá muốn sống mà thôi.”
Tạ Dương Diệu rủ mắt nhìn cậu, nhìn một lúc, đem cậu bế lên.
“Ta còn hơi tức giận.”
Thẩm Trạch Lan nghĩ nghĩ, hôn lên mi tâm hắn một cái.
Tạ Dương Diệu khóe miệng hơi cong, chợt ý thức được không thích hợp, thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Ta cam đoan, ngươi sẽ sống.”
Thẩm Trạch Lan kinh ngạc.
“Vì cái gì? ”