Hiện tại thực lực hắn có hạn, nên không đi tra xét cái nào mới là chỗ ẩn thân của Bách Nhãn quỷ, chỉ ghi nhớ vị trí, rồi xoay người rời đi.
Trên đường trở về, đụng phải một cây Hồng, thấy có chim tước đang mổ quả Hồng nhỏ, biết là có thể ăn, nghĩ đến Lan Đại luôn ăn quả dại, chọn một ít quả hồng mượt mà xinh đẹp mang trở về.
Nghe vậy, hắn nhìn vào quả hồng nhỏ, nói: “Như thế nào mới chín? ”
Thẩm Trạch Lan bẻ hai thanh que gỗ, kẹp lấy mấy quả hồng nhỏ này, lật lại. Mặt dưới của quả hồng nhỏ nướng đến hơi cháy, tỏa ra mùi thơm ngọt.
“Nướng đến rạn nứt, nước bên trong chảy ra hết, là chín.”
Nhiệt độ than nóng không tính là thấp, Thẩm Trạch Lan cẩn thận lật mấy lần, quả hồng nhỏ chín đều, nước từ vết nứt chảy ra, mùi thơm ngọt ngào.
"Ngươi ăn sao?" Thẩm Trạch Lan theo bản năng hỏi một câu.
Tạ Dương Diệu chưa kịp trả lời, thì đối phương chợt nhớ ra, nói tiếp: “Quên mất, ngươi đã Tích Cốc, không cần ăn.”
Tạ Dương Diệu liếc cậu một cái.
Thẩm Trạch Lan cúi đầu kẹp quả hồng nhỏ, không có chú ý tới cái nhìn này của Tạ Dương Diệu.
Cậu gắp hết quả hồng nhỏ ra, đặt ngay ngắn lên mấy cái lá cây mà cậu tiện tay bẻ, chờ quả hồng nhỏ nguội bớt.
Nhiệt độ đồ ăn quá cao, khi ăn vào bụng, sẽ làm hàn khí bạo động.
Đôi khi Thẩm Trạch Lan thấy rất phiền vì không cảm nhận được độ nóng, nếu không có người ở bên cạnh, cậu thường không thể phán đoán chính xác đồ ăn có nguội hay chưa.
Cậu nghĩ tới tìm thuật pháp sư, định chế một cái thuật pháp để đo nhiệt độ, nhưng giá cả quá cao, cho nên từ bỏ.
Dựa vào kinh nghiệm, Thẩm Trạch Lan đợi lại đợi, cảm thấy đã nguội, lúc này mới cầm quả hồng lên, bóc vỏ.
Hồng nướng đặc biệt dễ lột, vị chát gần như không còn, lại ngọt lại thơm, mang theo vị caramel nhàn nhạt.
Tháng mười, nghe tiếng mưa rơi, ngồi cạnh đống lửa, ăn quả hồng nướng, là 1 chuyện tốt khó có được.
Mấy quả hồng nhỏ phân lượng không nhiều, 1 mình Thẩm Trạch Lan có thể ăn hết.
Cậu bấm pháp quyết dọn sạch vỏ quả hồng trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Diêu Ngũ.
Tư thế ngồi của thanh niên rất đẹp mắt, tiêu chuẩn soái ca, lưng thẳng, cong chân phải gác lên chân trái.
Tay trái của hắn tùy ý khoác lên đầu gối, ngón tay buông thõng thon dài lại mạnh mẽ, tay phải cầm nhánh cây khô, nhẹ nhàng gạt lửa.
Đống lửa phát ra tiếng nổ lách tách, mấy tia lửa từ trong đống lửa bay lên, bay ra một khoảng cách, lại ảm đạm rơi xuống.
Khuôn mặt thanh niên bị ánh lửa chiếu phản chiếu, phá lệ ấm áp lại lập thể.
Thẩm Trạch Lan nhìn thoáng qua, cảm thấy hắn đang phát sáng, rất ngầu rất soái.
Diêu Ngũ sao lại thế này, một thân khí chất Nam Chủ bá đạo.
Thẩm Trạch Lan khó có khi nghiêm túc suy nghĩ về nam chủ Tạ Dương Diệu trong tiểu thuyết mà cậu xuyên vào.
Tạ Dương Diệu có thiết lập đầy đủ.
Quyền cao chức trọng, cao lớn soái khí, đáng tin lại cường đại, chính nghĩa hiên ngang, am hiểu ngược gió lật bàn, tuổi cao mệnh thảm, trong sáng lại khiêm tốn, được nữ nhân ưu tú đều theo đuổi, thu tiểu đệ từ nam ra bắc, vòng Cửu Châu một vòng.
Thẩm Trạch Lan mơ hồ nhớ ra, Tạ bking có làn da màu lúa mạch.
Vẻ mặt cậu cứng đờ một chút, nhìn chằm chằm vào Diêu Ngũ, giật mình phát hiện Diêu Ngũ có rất nhiều điểm giống Tạ bking.
Diêu Ngũ sẽ không phải là Tạ bking đi?
Không có khả năng.