Hắn buông đồ vật trên tay xuống, nói:
“Khôi phục một chút, nhưng không đáng kể. Chẳng qua mới song tu một lần, không được bao nhiêu hiệu quả cũng bình thường, tóm lại so với tu luyện nhanh hơn.”
Thẩm Trạch Lan đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nói: “Kia…. ”
Tạ Dương Diệu thế mà lại hiểu được lời Lan Đại chưa nói hết, nói:
“Tối hôm qua quỷ khí cũng xuất hiện, ta nghĩ là nó đã biết được chúng ta song tu, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Hiện tại không biết Bách Nhãn quỷ có đối sách gì.”
Thẩm Trạch Lan nhíu mày, sau đó lại bật cười, bổ nhào vào trong ngực thanh niên, nâng lên cánh tay trắng nõn, ôm lấy cổ đối phương, đem người kéo xuống một chút, chân thành nói: “Diêu Ngũ, chúng ta tiếp tục song tu đi, những thứ đó tới nữa đêm là ta sẽ luyện hóa xong, sau đó ta đem linh lực truyền cho ngươi.”
Tạ Dương Diệu cúi đầu nhìn về phía Thẩm Trạch Lan, tóc cậu chưa được quấn lên, rơi lòa xòa trước trán.
Thẩm Trạch Lan bắt lấy sợi tóc trước trán, vén ra sau. Cậu hỏi: “Sao vậy?”.
Tạ Dương Diệu nói: “Ngươi chịu nổi sao? ”
Thẩm Trạch Lan hôn khóe miệng hắn một cái, nói: “Có thể.”
Đối phương nói có thể, hắn hẳn là nên đáp ứng. Bởi vì song tu đối với hắn có lợi ích rất lớn, lại không tốn bao nhiêu công sức.
Nhưng mà, Tạ Dương Diệu nhìn gương mặt quá xinh đẹp trước mắt này, chậm rãi nhíu mày, hắn đẩy tay Thẩm Trạch Lan ra, vạt áo đen lay động, cất bước đi ra ngoài.
“Ta ra ngoài tu luyện, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay lại nói.”
Thẩm Trạch Lan còn chưa kịp giữ lại, đối phương đã ra khỏi cửa, sải bước đi đến dưới bóng cây, ngồi xếp bằng, nhắm mắt tu luyện.
Thẩm Trạch Lan “….”
“Còn sống đi ra ngoài, lực cản lớn nhất chính là ngươi.”
Tạ Dương Diệu mở mắt ra, nhìn về phía Thẩm Trạch Lan, nói “Ngươi nói cái gì.”
Thẩm Trạch Lan nghiêng đầu không muốn để ý tới hắn.
Bấm thanh khiết thuật, làm sạch sẽ thân thể, cầm lấy y phục trên mặt đất mặc vào, lại mở cửa sổ, dự định tu luyện một lát.
Còn chưa tiến vào trạng thái tu luyện, trên sàn nhà đã phản chiếu ra bóng người cao lớn.
Chẳng biết Tạ Dương Diệu đi đến cửa từ lúc nào, hắn khoanh hai tay trước ngực, tiếng nói lãnh đạm, bình tĩnh nói: “Ngươi đem lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa.”
Người biết rõ hắn, sẽ biết hắn đang tức giận.
Tạ Dương Diệu bất đồng với các thiên kiêu chi tử khác, mặc dù tài năng hắn xuất chúng, nhưng không kiêu ngạo, khá dễ nói chuyện, với ai cũng khách khí, nhưng một khi chọc giận hắn, hắn trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, như biến thành người khác, ngang ngược tàn nhẫn.
Mọi người kính hắn, truy phủng hắn, nhưng cũng sợ hắn.
Từng có người ăn nói lỗ mãng với hắn, Tạ Dương Diệu ở trước mặt mọi người không nói gì, nhưng đến ngày thứ hai, lại đem đầu người kia treo trên tường.
Người tự xưng là thanh lưu, khi biết được việc này, ở sau lưng mắng hắn.
Hắn phái người đem những người này, toàn bộ mời đến, chuyển cái ghế dựa, ngồi trước mặt bọn hắn, cười nói: “Biết ta là ai sao? Giết người ăn nói lỗ mãng thì sao, cho dù ta có đem các ngươi ném vào hang ma quật, cũng không ai dám nói cái gì.”
Người ở hiện trường, im như ve sầu mùa đông, từ đó không dám mắng hắn nữa.
Giờ phút này.
Thẩm Trạch Lan nhìn Tạ Dương Diệu, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Khí tức lãnh đạm ma cường thế của thượng vị giả, bỗng thổi quét toàn thân.
Thẩm Trạch Lan hối hận khi nói lời kia.
Cậu thật vất vả mới tìm được sinh cơ, tất nhiên là không cam lòng chịu chết, trong lúc nhất thời, không rõ vì sao đối phương lại không muốn cùng cậu song tu, mới tức giận nói bậy.
Lông mi cậu run rẩy, đang muốn đứng lên.
Đối phương đi qua cửa, đến trước mặt cậu, một tay bắt lấy cậu.
“Ngươi muốn làm gì? ”
Chân Thẩm Trạch Lan chưa chạm đất, hai tay vô ý thức đè lại bả vai đối phương, cậu có chút hoảng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, bình tĩnh nói.
Tạ Dương Diệu ước lượng người trong ngực, kề chóp mũi cao thẳng trên cổ cậu, cọ xát, mang theo từng tia ngứa ngáy, hắn chậm rãi nói: “Lan đạo hữu không phải muốn song tu sao?”
Bộ dáng ngươi bây giờ, giống như muốn giết ta hơn.