Trước đó Thẩm Trạch Lan chỉ là suy đoán từ thân phận của đối phương, hẳn là tu vi rất cao, sau khi song tu, từ thứ mà đối phương lưu lại trong cơ thể cậu, Thẩm Trạch Lan có thể xác nhận tu vi của đối phương rất cao.

    Thông thường mà nói, tu vi tu sĩ càng cao, thì thứ đó, đối với đối phương càng có lợi.

    Cảnh giới cùng cảnh giới, có cách biệt một trời một vực.

    Tựa như Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ, chỉ cần Trúc Cơ kỳ không phạm sai lầm, thì dưới tình huống bình thường, cho dù tu sĩ Trúc Cơ kỳ chỉ còn lại một hơi, cũng có thể nghiền chết tu sĩ Luyện Khí kỳ.

    Như thế, nếu thực lực của Diêu Ngũ cao hơn Bách Nhãn quỷ, thì chỉ cần khôi phục một phần linh lực, cũng có thể chơi chết Bách Nhãn quỷ.

    Chỉ cầu mong thực lực của Diêu Ngũ cao hơn so với Bách Nhãn quỷ.

    Thẩm Trạch Lan có chút lo lắng, nhưng rất nhanh liền đem lo lắng ném đi, bình ổn tâm tình.

    Nghe nói những người quyền quý, luôn mang theo đồ vật bảo mệnh.

    Nếu thế, cho dù Bách Nhãn quỷ so với Diêu Ngũ có thực lực cao hơn, thì sau khi Diêu Ngũ khôi phục linh lực, cũng có biện pháp đối phó Bách Nhãn quỷ.

    Người trong ngực đột nhiên rời đi, Tạ Dương Diệu cũng ngồi dậy, hắn nâng mắt, vụng trộm dò xét Thẩm Trạch Lan.

   Thẩm Trạch Lan chuyên tâm luyện hóa những thứ kia trong cơ thể, không có chú ý tới ánh mắt Tạ Dương Diệu.

   Tạ Dương Diệu xoa đầu ngón tay, mặc xong quần áo, buộc tóc lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

    Sương mù lạnh lẽo ùa vào mặt, hắn nhẹ tay đóng cửa lại, đi đến bờ sông.

    Đi được vài bước, nghĩ đến cửa sổ chưa đóng chặt, xoay người lại, đi đến bên ngoài cửa sổ, đóng lại cửa sổ.

    Khi Thẩm Trạch Lan hấp thu xong tất cả những thứ khó nói kia, sắc mặt cuối cùng cũng tốt lên.

    Chỉ có điều, thân thể của cậu vốn dĩ đã yếu ớt, sau khi vận động liên tục, ra một thân mồ hôi, không được thoải mái.

    Cậu mở mắt ra, đang muốn lấy y phục mặc vào.

    Nhưng lại thấy 1 màu đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón.

    Cậu lúc này mới ý thức được, Diêu Ngũ rời đã đi, lại đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ.

    Thẩm Trạch Lan có thể chịu đựng được việc thoát ly tầm khống chế, mất đi quyền chủ động, nhưng tuyệt đối không thể chịu được hoàn cảnh ngột ngạt, tối đen.

    Hô hấp của cậu trở nên dồn dập, con ngươi run rẩy, như rơi vào hầm băng, sắc mặt trong nháy mắt mất đi huyết sắc.

    Chờ hồi lâu, cậu chống vách tường, bất chấp thân thể đau nhức, mò mẫm đứng lên, bấm pháp quyết tạo lửa.

    Ngọn lửa xua đi bóng tối, toàn bộ nơi này cũng được soi sáng, trừ đống củi đêm qua chưa đốt hết, gian phòng trống rỗng, sạch sẽ, không phải là nơi trong trí nhớ của cậu.

    Cậu như đang chạy trốn, đi về phía cửa.

    Loạng choạng đi tới cửa, đẩy cửa ra.

    Vạn dặm không mây, ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống.

    Cậu nhìn cây cối xung quanh cao ngất, rốt cục cũng thoát ly cảm giác rơi vào hầm băng, vẫn còn êm đẹp đứng tại thế gian.

    "Giữa ban ngày, ngươi đốt lửa làm gì?" Thanh âm quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.

    Thẩm Trạch Lan theo tiếng nói nhìn lại.

    Tạ Dương Diệu học theo cậu, dùng lá chuối tây lấy nước trở về, còn ôm lấy mấy quả đỏ hồng không biết là từ nơi nào hái đến.

    Thẩm Trạch Lan dập lửa, nghiêng đầu cười nói: “Ngươi đem cửa đóng lại, ta nhìn không thấy gì, cho nên đốt lửa.”

    Tạ Dương Diệu đi đến bên cạnh cậu, mang theo hơi lạnh của nước sông, làm cho Thẩm Trạch Lan có cảm giác đặc biệt thân cận.

    “Ngươi không lạnh sao? ”

    Tạ Dương Diệu hỏi, nhìn về phía Thẩm Trạch Lan.

    Thẩm Trạch Lan tóc tai rối bù, đi chân trần, chỉ khoác áo ngoài, nghe hắn nói vậy, mới cảm thấy lạnh, nên đi về nhà gỗ.

    Nơi này chỉ cách nhà gỗ vài bước, Tạ Dương Diệu hơi cong ngón tay, không đỡ Thẩm Trạch Lan, mà theo sát phía sau.

    Theo được một bước, ánh mắt Tạ Dương Diệu vô thức rơi vào bắp chân mà ngoại áo chưa che khuất của đối phương. Trên bắp chân có mấy vết đỏ, hẳn là tối hôm qua lưu lại.

     Những vết tích này, có dùng thanh khiết thuật cũng vô dụng.

    Tạ Dương Diệu ở trong lòng bồi thêm một câu.

    Thẩm Trạch Lan bước vào nhà gỗ, hỏi:

    “Diêu Ngũ, ngươi khôi phục được bao nhiêu linh lực?”

    Tạ Dương Diệu nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play