Làm gì?
Tạ Dương Diệu cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là bị mê hoặc, muốn hôn người này lần nữa.
Hai người dù có tiếp xúc da thịt, nhưng lại không quá thân quen.
Trong lúc song tu, hai người ngầm hiểu, không đề cập đến thần hồn tương giao.
Cũng giống như phần lớn tu sĩ, bởi vì có nhiều nguyên do, không thể buông bỏ lợi ích mà đối phương mang tới, nhưng lại bất mãn, đề phòng đối phương, miễn cưỡng kết làm đạo lữ.
Tạ Dương Diệu lui về sau một chút, đưa tay sờ trán Thẩm Trạch Lan, nói: “Ngươi cảm giác thế nào? Có nơi nào thấy không thoải mái hay không? ”
Thẩm Trạch Lan lười nhác, híp mắt lại.
Xác thực là có chút không thoải mái, nhưng so với việc hàn khí tán loạn cả đêm, thì tốt hơn nhiều lắm.
Thẩm Trạch Lan vận chuyển linh lực, quan sát bên trong Đan Điền.
Bên trong đan điền chứa đầy linh lực giống như dòng nước, mà tại đây, có một đoàn khí băng lam chiếm cứ.
Đoàn khí băng lam chính là hàn khí.
Thẩm Trạch Lan cẩn thận quan sát hàn khí, rất nhanh đã phát hiện, bên ngoài hàn khí bị bao trùm một tầng mỏng màu đỏ nhạt, chính là khí tức Thuần Dương.
Bởi vì có tầng khí tức Thuần Dương này, tia hàn khí không còn chói mắt như thường ngày.
Lão y tu đúng là không có lừa cậu, song tu cùng Thuần Dương chi thể, xác thực có thể tiêu trừ hàn khí.
Dựa theo tốc độ suy yếu này, có lẽ không quá hai tháng, hàn khí sẽ triệt để ảm đạm, không có chút sức sống nào.
Đến lúc đó, Thẩm Trạch Lan có thể dùng linh lực đem nó trục xuất ra khỏi cơ thể, triệt để tiêu trừ hàn khí.
Thẩm Trạch Lan nghĩ đến liền thấy cao hứng, cậu đã hoàn toàn thanh tỉnh, không xem Đan Điền nữa, cong cong đôi mắt, tới gần thanh niên.
Cậu đang muốn hỏi đối phương, linh lực đã khôi phục được bao nhiêu rồi, chợt cảm thấy giữa hai chân sền sệt, sắc mặt khẽ biến.
Cậu gian nan chống mặt đất ngồi dậy.
Lúc ngồi dậy, cậu mới phát hiện toàn thân đều là dấu vết thanh niên lưu lại. Sắc mặt hết đỏ lại trắng, có chút khó coi.
Đầu gối có chút đau nhức, hóa ra là quỳ đỏ.
Thẩm Trạch Lan toàn thân đều nóng lên, có mấy phần khó xử, cậu buông mi mắt, xem nhẹ những vết tích này, đem áo ngoài khoác lên người, che khuất thân thể, ngồi xếp bằng ở một bên, sau khi hấp thu tới nửa đêm, thể lực không thể chống đỡ nổi, còn chưa hấp thu hết đồ của đối phương.
Song tu, tên như ý nghĩa, chính là đôi bên thông qua thân thể tương giao, dựa vào tâm pháp song tu, giúp tu luyện tiến bộ.
Thẩm Trạch Lan vốn muốn dùng tâm pháp song tu mà cậu biết, nhưng so với tâm pháp song tu của Diêu Ngũ thì kém rất xa, liền dùng tâm pháp song tu của hắn.
Tâm pháp song tu của Diêu Ngũ có tên là Ngọc Hải tâm pháp, Thẩm Trạch Lan lại cảm thấy có hơi quen, dường như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng nhất thời lại nhớ không ra, thế là ở giữa sóng biển chập trùng, lật không còn một mảnh, không còn sức để nghĩ xem là nghe được ở nơi nào.
Có Ngọc Hải tâm pháp phụ trợ, thân thể hai người tương giao, song tu đến trời sáng, mới ngừng lại.
Trước nửa đêm, Thẩm Trạch Lan có thể hấp thu linh lực từ song tu, nhưng sau nửa đêm thì không có giữ lại, thông qua tâm pháp song tu, chuyển toàn bộ cho đối phương.
Thẩm Trạch Lan biết rõ, cho dù cậu có bảo lưu những linh lực này, thì dưới áp lực nặng nề, cũng không thể nhanh chóng đạt tới cảnh giới có thể đánh bại Bách Nhãn quỷ.
Những tu sĩ ngã xuống Bách Nhãn quỷ nhai, không ai có cảnh giới kém như cậu, nghe nói còn có Kim Đan sơ kỳ.
Kim Đan sơ kỳ a.
Là cảnh giới mà Thẩm Trạch Lan hằn mơ ước.
Nếu có thể an an ổn ổn song tu hai tháng, dưới tình huống Bách Nhãn quỷ không ra tay, thì cậu có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ, và rời khỏi đáy vực.
Nhưng cũng chỉ tồn tại trong nghĩ mà thôi.
Cho nên, đem linh lực có được khi song tu, đều cho đối phương, là lựa chọn tốt nhất.
Tu vi của Diêu Ngũ rất cao.