Bạn Trai Đệ Nhất Cửu Châu [xuyên thư]

12.2


3 tháng

trướctiếp

   Đối phương nói tiếp: “Những người ở độ tuổi của ta, phần lớn đều đã cưới vợ.”

    Thẩm Trạch Lan hiểu ra, hắn quanh co lòng vòng như vậy, có ý hắn biết cách song tu, cũng thừa nhận, trước đó là hắn nói dối, kỳ thật hắn không có gia thất.

    Nếu đổi lại là trước kia, Thẩm Trạch Lan sẽ có ý xấu, muốn trêu đùa đối phương, nhưng giờ phút này cậu không có tâm tư đó.

    Không tiếp xúc thân mật, hàn khí lấy lại sức sống, hoành hành khắp nơi trong cơ thể.

    Đau đớn nhanh chóng lan tràn, Thẩm Trạch Lan lại không hề lộ ra nửa phần thống khổ.

    Cậu bấm pháp quyết dập lửa, trong bóng tối, mò mẫm hôn lên môi đối phương, nói: “Tiếp tục.”

    Nói xong, hai người không nói gì nữa.

   Trời càng tối, nhiệt độ dưới đáy vực cũng từ từ hạ xuống, tối hôm qua là thời điểm lạnh nhất, cành lá rậm rạp bị gió lạnh thổi phải lay động xào xạc, che đi tiếng động bên trong nhà gỗ.

    Trong bóng tối các giác bị phóng đại vô hạn, Thẩm Trạch Lan không cảm giác được đau đớn do hàn khí mang lại, thế mà cơ thể còn nóng lên, cảm thấy mình như đang đối mặt với một con hung thú, mái tóc đen nhánh của đối phương rơi vào trên bụng cậu, cũng mang theo khí tức nóng hổi.

    Hắn lần nữa bị nổi bất an to lớn bao phủ, nhắm mắt lại, áp chế nổi bất an trong lòng. Khi không áp chế nổi nữa, liền nâng tay trái lên, cắn lấy cổ tay.

    Tạ Dương Diệu cảm giác được toàn thân cậu đều đang run rẩy, mở miệng cậu ra, cứu cổ tay đang bị cắn, sau đó gỡ bàn tay đang nắm chặt của cậu, vuốt thẳng từng ngón một.

    Tạ Dương Diệu vuốt ve lòng bàn tay mềm mại, mười ngón đan vào nhau, trấn an nói: “Đừng sợ, ta biết làm như thế nào, sẽ không làm đau ngươi.”

    Thiếu chủ, cơm ngon áo đẹp, chúng tinh củng nguyệt, sau khi trải qua dạy bảo tỉ mỉ, tự nhiên có thể tự tin nói ra lời này, động tác nhẹ nhàng lại ôn nhu.

    Nhưng hắn lại không biết, người cùng hắn song tu, cũng không phải là sợ những cái này.

    Thẩm Trạch Lan mở mắt ra, nhìn lên trên, một mảnh đen kịt, không khác gì lúc nhắm mắt.

    Cậu một lần nữa nhắm mắt lại, dùng bàn tay còn lại nắm chặt quần áo dưới thân, hòa hoãn 1 hồi, mạnh mẽ dùng linh lực để ép mình ngừng run rẩy, tiếng nói nhiễm lên mấy phần ấm ách, thấp giọng ừ 1 tiếng.

    ……

    Lúc đầu, động tác của Tạ Dương Diệu không được lưu loát, sau đó đã nắm được sâu cạn, dần dần tiến vào quỹ đạo.

    Thẩm Trạch Lan đến cuối cùng cũng khóc, nước mắt lăn dài, nhưng cậu không có lên tiếng, nếu không đối phương sẽ dừng lại, tỉ mỉ mà hôn cậu.

    Thẳng thắn mà nói, đối phương xác thực là săn sóc đến muốn mạng.

    Nhưng Thẩm Trạch Lan lại bị nổi bất an ép tới không thể thở nổi, chỉ muốn mau chóng tiếp thu xong lần song tu này.

    Thẩm Trạch Lan thuận theo bản năng, dán sát vào đối phương, tinh tế đáp lại mọi động tác của đối phương.

.

    Sắc trời sáng tỏ, xuyên qua màn trời, dọc theo cửa sổ chưa đóng chặc, rơi vào trong phòng.

    Hôm nay có chút lạnh, Thẩm Trạch Lan tìm chỗ ấm áp dựa vào, gần như muốn đem mình cuộn tròn lại, Tạ Dương Diệu cầm qua quần áo ở một bên, đem người bao bọc cực kỳ chặt chẽ.

    Đối phương duỗi ra tứ chi, tựa vào trong ngực hắn, lúc này mới yên tĩnh lại.

    Tạ Dương Diệu cụp mắt nhìn Thẩm Trạch Lan, trong một đêm, mệt mỏi rất nhiều, thêm vài phần yếu ớt, nhìn có chút tiều tụy, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu. Hắn chạm nhẹ vào vết thương trên đôi môi đỏ tươi của đối phương, tâm niệm vừa động, cúi đầu tới gần.

    Thẩm Trạch Lan tỉnh lại.

    Cậu mở mắt ra, còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, đôi mắt xanh xám ướt át nhìn hắn, gian nan hỏi, “Làm gì? ”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp