Khi Tạ Dương Diệu nói ra khỏi miệng, mới phát giác thanh âm mình khàn khàn vô cùng.

    Thẩm Trạch Lan kinh ngạc liếc hắn một cái, một lần nữa hôn lên, lập lại chiêu cũ, lần này Diêu công tử hé miệng. Cậu thuận lợi tìm đến bên trong miệng của đối phương, cảm giác nóng ướt nháy mắt bao lấy đầu lưỡi.

    Cảm giác xa lạ này trước nay chưa từng có vọt tới, làm Thẩm Trạch Lan có chút khó chịu.

    Đè ép khó chịu, cậu dựa vào tâm ý, tùy ý đảo 1 cái, nhanh chóng rút lui, sau đó nghiêm túc chấp hành bước tiếp theo, tháo đai lưng đối phương.

   Ta tự mình tới, ngươi quá vô dụng, nằm chờ đi.

    Khóa đai lưng phức tạp, không dễ mở, hàn khí trong cơ thể Thẩm Trạch Lan sắp tán loạn, cậu bình ổn tâm tình, nghiêm túc mở khóa đai lưng.

    Đẩy ra khóa ngầm, cởi nút thắt lưng, lông mày Thẩm Trạch Lan giãn ra, cậu đang muốn đứng dậy đem người đẩy ngã, chợt cảm thấy có cái gì đó chống vào mông mình. Ý thức được đây là cái gì, tai Thẩm Trạch Lan nóng lên, bên tai lan ra rặng mây đỏ, cậu nắn vuốt lỗ tai, nhìn về phía thanh niên.

    Thanh niên hô hấp nặng nề, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Lan.

    Bỗng đối diện với ánh mắt Thẩm Trạch Lan quăng tới, ánh mắt hắn né tránh, lập tức giơ tay lên, dùng bàn tay rộng lớn che khuất đôi mắt Thẩm Trạch Lan.

    "Không có gì để nhìn." Thanh âm của hắn càng thêm khàn khàn.

    “Xấu hổ?”

    Thẩm Trạch Lan phát giác ra điểm này, nổi lên ý xấu, cậu hỏi: “Ngươi cùng vi kia nhà ngươi, chuyện trên giường có hài hòa không?”

    "Ah, thật có lỗi, ta quên mất, ngươi không biết song tu, hẳn là sau khi các ngươi thành hôn, không ở cùng một chỗ." Nói xong, cậu cười một tiếng, "Cái này thật là…." chữ kỳ còn kịp chưa thốt ra, đối phương đã rút tay, ngăn miệng cậu lại.

    Đôi mắt Thẩm Trạch Lan cong cong, cánh môi lập tức bị đối phương cắn một cái, không mạnh, nhưng có chút đau. Cậu nhíu mày, muốn xoay mặt tránh đi.

    Tay người nọ lại chặn sau gáy cậu, không để cậu loạn động, gặm cắn liếm láp, dây dưa không ngừng.

    Mặc dù trong lòng Thẩm Trạch Lan nói đối phương vô dụng, nhưng lại rất hưởng thụ đối phương chủ động làm loại chuyện này.

    Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi điểm yếu lớn nhất, nên cậu muốn khống chế quyền chủ động, làm thế cậu cảm thấy hưởng thụ, và an tâm hơn.

    Hành vi hiện tại của thanh niên, không hề nghi ngờ, là đã phá vỡ thế cục Thẩm Trạch Lan nắm giữ quyền chủ động.

    Cậu có chút mê mang.

    Sau khi mê mang, cậu bị nổi bất an to lớn bao phủ. Giống như trước đó, bỗng nhiên biết được dưới đáy vực thật sự có Bách Nhãn quỷ.

    Cậu nôn nóng chống đỡ nóng ướt không thuộc về mình trong miệng, muốn tranh lại quyền chủ động, nhưng thất bại, còn bị hôn ác hơn.

    Thẩm Trạch Lan thở không nổi, thẹn quá hoá giận, đưa tay hung hăng đẩy thanh niên ra. Cậu lại không dám dùng linh lực, nhà gỗ không có phù văn gia cố, nếu sử dụng linh lực đẩy người, nói không chừng là đem tường gỗ nện hỏng.

    Nhưng không dùng linh lực, chỉ đơn thuần so khí lực, cậu làm sao thắng được đối phương? Đối phương bắt lấy 2 tay cậu, hơi dùng sức 1 chút, cậu liền tiến thối lưỡng nan.

   Đầu ngón tay chạm vào ngực đối phương.

   Tiếng tim đập mạnh mẽ, xuyên qua xương cốt và huyết nhục, thông qua các dây thần kinh trên đầu ngón tay, có thể cảm giác được rõ ràng.

    Thẩm Trạch Lan cong ngón tay, tránh khỏi ngực đối phương, bình tĩnh lại.

    Song tu có chiếm được quyền chủ động hay không, cũng không quan trọng, chỉ cần có thể thu được lợi ích thiết thực là được.

    Thẩm Trạch Lan đè xuống nổi bất an mãnh liệt trong lòng, thuận theo đón nhận nụ hôn.

    Lúc này hàn khí bắt đầu tán loạn, xác thực cùng Diêu Ngũ tiếp xúc thân mật, bị dương khí trấn áp, hàn khí tán loạn đình trệ rất nhiều.

    Cho nên, cậu không còn cảm thấy quá đau đớn.

    Hồi lâu, thanh niên lui lại.

    Nổi bất an mãnh liệt trên mặt cũng tán đi, Thẩm Trạch Lan rũ mắt, thở hổn hển, hít thở không khí mới mẻ.

    Hô hấp quá gấp gáp, hít phải một hơi khí lạnh, nhịn không được ho khan kịch liệt, ho đến lục phủ ngũ tạng thắt chặt đau đớn.

    Đối phương buông tay, vỗ lưng thuận khí cho cậu.

    "Không sao." Thẩm Trạch Lan ngừng ho, ngửa đầu nhìn thanh niên. Gương mặt tái nhợt có chút phiếm hồng, đôi mắt phủ sương mù, lại chứa ý cười, mà trên cánh môi đỏ nhạt có mấy vết thương nhỏ.

    Tạ Dương Diệu thu tay lại, ánh mắt lướt qua những vết thương nhỏ đó, thấp giọng nói

   “Lan Đại, ta đã hai mươi mốt.”

   Thẩm Trạch Lan không biết hắn có ý gì, im lặng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play