Hầu kết Tạ Dương Diệu nhấp nhô, nhìn về phía Thẩm Trạch Lan, thấy đối phương chưa nhìn thẳng vào mình, lúc này mới nhìn thẳng đối phương.
Thân là tôn chủ Cửu Châu tương lai, lúc Tạ Dương Diệu trưởng thành, liền có người tỉ mỉ dạy bảo hắn chuyện giường chiếu. Dù sao có liên quan đến huyết mạch truyền thừa gia tộc, không thể qua loa được.
Những con cháu trong gia tộc, ở độ tuổi của hắn, đã là tay già đời, bên gối không biết đã có bao nhiêu người.
Chỉ có mỗi Tạ Dương Diệu là còn độc lai độc vãng.
Như lúc trước hắn đã nói, đời này hắn chỉ cần một người. Nếu có nhiều người, vậy thì không có chút ý nghĩa nào, trở thành trao đổi quyền lợi.
Thẩm Trạch Lan không đợi được câu trả lời, dịch người một chút, dò xét Tạ Dương Diệu từ trên xuống dưới.
Cậu dò xét một lúc, thầm nghĩ hắn thật vô dụng, song tu mà cũng không biết.
Nếu ngươi thật sự là bạn trai ta, ta hiện tại liền đá ngươi.
Chịu hàn khí tra tấn, Thẩm Trạch Lan sinh hoạt không như người bình thường, tự nhiên cũng không giống những người khác, được trưởng bối dạy bảo chuyện giường chiếu, phải làm như thế nào đôi bên mới có thể cảm thấy thoải mái.
Mặc dù là thế, nhưng cậu cũng biết cách song tu.
Hẳn là thân thể gần gũi, thần hồn tương giao.
Dựa theo trí nhớ về tri thức của kiếp trước, tuy ngày càng mơ hồ, nhưng cậu vẫn đại khái hiểu được làm sao để thân thể gần gũi.
Về phần thần hồn tương giao, lúa cậu ngồi bên đê câu cá, nghe được mấy người cùng tuổi thấp giọng thảo luận việc này.
Ô ngôn uế ngữ trong đó thì không đề cập tới, nhưng tóm lại, chính là thả ra thần hồn, tiến vào trong cơ thể đối phương, cùng thần hồn của đối phương quấn quýt, đạt tới trạng thái nước, sữa, giao, hòa.
Nếu đôi bên thập phần phù hợp, lúc thần hồn hòa làm một thể, có thể nhìn thấy một phần ký ức của đối phương.
Phần ký ức này, tất nhiên là phần ký ức khắc sâu của đối phương.
Thẩm Trạch Lan không muốn chia sẻ ký ức của mình với một người xa lạ lại có chút quen thuộc này, cậu cũng không có hứng thú với ký ức khắc sâu của Diêu Ngũ.
Diêu Ngũ hẳn là cũng nghĩ như thế.
Cũng may, lúc song tu, chỉ cần thân thể gần gũi, là có thể thỏa mãn nhu cầu linh lực trước mắt của hai người, còn có thể loại trừ hàn khí.
Hiện tại phần lớn tu sĩ lúc cùng người song tu, cũng sẽ không dùng thần hồn tương giao.
Thần hồn là nơi yếu ớt nhất của tu sĩ, nếu đối phương xen lẫn một chút tư tâm, thì thần hồn sẽ bị trọng thương.
Bình thường chỉ có ba loại tình huống khi tu sĩ song tu dùng thần hồn tương giao.
Một, thần tiên quyến lữ, muốn thông qua thần hồn, cảm nhận đối phương hiện tại có an toàn hay không.
Hai, không hài lòng với thần hồn hiện tại, muốn cường hóa thần hồn.
Ba, truy cầu vui sướng cực hạn.
Hoa giải các bước song tu thân thể gần gũi, Thẩm Trạch Lan một tay chống trên tường gỗ, nghiêng người hôn Tạ Dương Diệu.
Tạ Dương Diệu băn khoăn trong lòng, thời điểm này, làm sao hắn có thể thong dong mà bình tĩnh nói ra, đương nhiên là hiểu song tu như thế nào.
Đối phương bỗng nhiên hôn tới, làm hắn bất ngờ, giật mình tại chỗ.
Nhưng Lan Đại không phải lần đầu tiên làm loại sự tình này, Tạ Dương Diệu rất nhanh đã trấn định lại, hắn thả lỏng thân thể, không nhúc nhích, mặc cho đối phương dán vào đôi môi có chút khô khốc của mình.
Đối phương dán vào một chút, duỗi ra đầu lưỡi thăm dò, chạm vào khóe môi của hắn. Nhiệt độ cơ thể Lan Đại không cao, nhiệt độ đầu lưỡi cũng không cao, xúc cảm mềm mại có chút ẩm ướt lãnh lẽo, dọc theo khóe miệng, tê dại đến môi răng, lại vọt qua môi răng, làm lưng hắn tê dại.
Thời tiết đầu xuân, đất đông cứng bị hoàn tan từng chút, dòng suối nhỏ hát réo rắt, chảy vào hồ nước, cũng chảy vào Đan Điền.
Thẩm Trạch Lan lại dùng đầu lưỡi chạm vào, thấy đối phương giống như khúc gỗ, không biết há mồm, có chút không vui. Cậu lui ra một chút, mỉm cười nói: “Lúc ta hôn ngươi, ngươi phải hé miệng, Diêu công tử, Diêu đạo hữu.”
“Đã biết.”