Thẩm Trạch Lan đẩy cửa gỗ, sàn nhà làm rất chỉnh tề. Bởi vì nhà gỗ đều được làm từ gỗ mới, cho nên trong phòng có mùi gỗ ẩm ướt nồng đậm.
Thẩm Trạch Lan nhăn mũi, bấm khô ráo thuật.
Mùi gỗ ẩm ướt cũng nhạt đi rất nhiều. Thẩm Trạch Lan lại bấm thanh khiết thuật, trong ngoài đều quét một lần, cảm thấy sạch sẽ, mới dừng tay, cậu đón Tạ Dương Diệu tiến vào.
Tạ Dương Diệu giống thần giữ cửa, đứng trước cửa nhà, không nhúc nhích.
Ánh trăng lạnh lẽo vốn nên chiếu vào cửa, nhưng lại bị hắn cản hơn phân nửa.
Cũng may bên trong nhà gỗ có một đống lửa nhỏ dùng đá đắp xung quanh, ngọn lửa sẽ không lan ra sàn nhà.
Có ánh sáng từ ngọn lửa, có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong nhà gỗ.
Thẩm Trạch Lan nương theo ánh lửa trong phòng, nhìn thần giữ cửa phía đối diện, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng cậu nhịn lại, nếu bật cười sẽ chọc cho đối phương không vui.
Cậu tiến lên hai bước, nắm lấy tay đối phương, đem người kéo vào.
"Lan đạo hữu…" thân thể đối phương căng chặt, giống như tơ nhện, nếu kéo sẽ đứt.
Thẩm Trạch Lan nâng chân lên, đóng cửa phòng lại, cậu ra hiệu cho đối phương ngồi xuống.
Tạ Dương Diệu mím môi, dựa vào vách tường phía bắc, vén vạt áo, ngồi xếp bằng. Hắn ngước nhìn Thẩm Trạch Lan, một lát, lại cúi xuống, nắn nắn bàn tay thô ráp của mình, thanh âm còn tính là trầm ổn.
“Lan đạo hữu, nếu không đem…. lửa dập?”
Thẩm Trạch Lan nói: “Hiện tại không cần, ta thấy không rõ.”
Tạ Dương Diệu người lớn như vậy, lại dựa sát bên tường, đồng tử chấn động, lông mi kịch liệt run rẩy, nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Thẩm Trạch Lan kéo tay hắn.
Tim Tạ Dương Diệu sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng nghĩ đến trước đó hắn đã nói là đã có gia thất, liền sinh ra mấy phần dũng khí, theo cánh tay của đối phương nhìn lại.
Đập vào mi mắt chính là một gương mặt xinh đẹp, bởi vì đứng quay lưng về phía đống lửa, nên mặt của đối phương, một nửa sáng một nửa tối.
Đầu ngón tay của hắn hơi cuộn lại, không nói gì, đem người kéo vào trong ngực.
“Ta sẽ phụ trách.”
Thẩm Trạch Lan cầm tay hắn lên, chỉ vào vết thương nhỏ vụn trên tay hắn, trêu chọc nói: “Ta chỉ là muốn trị liệu vết thương trên tay ngươi, cũng không phải là muốn cùng ngươi song tu. Diêu công tử, nhìn không ra nha, ngươi lại nóng vội như vậy, cùng người khác cũng không khác biệt.”
Tạ Dương Diệu xây nhà gỗ không được thuần thục, khó tránh khỏi trắc trở, trầy xước hai tay của mình. Khi đó linh lực lại hao hết, không có cách nào trị liệu.
Thẩm Trạch Lan cẩn thận, nên chú ý tới.
Tạ Dương Diệu nghe vậy thì sững sờ, hắn cúi đầu, đối diện với đôi mắt xanh xám ngậm lấy ý cười.
Toàn thân lập tức nóng lên, Tạ Dương Diệu lộ ra mấy phần chật vật, hắn ngẩng đầu, không nói một lời.
Thẩm Trạch Lan không dám đem người đùa quá mức, cậu dùng linh lực, chữa khỏi vết thương trên tay đối phương, quay người giữ lấy mặt của đối phương.
Khác với ngày thường, đối phương quá mức khẩn trương, thân thể cậu mang hàn khí nhiều năm, lúc giữ lấy mặt thanh niên, có thể cảm giác được làn da ấm nóng.
Từ khi Thẩm Trạch Lan xuyên thư đến nay, lần đầu tiên cảm nhận được độ nóng là gì.
Cậu khẽ rũ mắt, che khuất cảm xúc ảm đạm nơi đáy mắt, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi đối phương, khẽ nói:
“Ngươi biết làm thế nào song tu sao, Diêu công tử?.”