Thẩm Trạch Lan trong lòng nghi hoặc, hay là mình hiểu lầm. Đối phương lại xoay mặt qua, nói thật nhỏ: "Ta sẽ phụ trách." Lúc hắn nói lời này, bên tai đều đỏ.
Thẩm Trạch Lan nghi hoặc nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười.
“Không cần phụ trách. Lúc trước ta đã nói với ngươi, chúng ta là người yêu. Ngươi cùng ta song tu, sau khi thuận lợi rời khỏi Bách Nhãn quỷ nhai, nếu là ngươi đối với ta bất mãn, chúng ta hòa bình chia tay, ngược lại cũng thế.”
Tạ Dương Diệu quay đầu nhìn về phía cậu.
“Ngươi cùng người khác cũng là như vậy? ”
Thẩm Trạch Lan gật đầu, nói "Tất nhiên." Nếu người khác là Thuần Dương chi thể, cậu cũng sẽ làm như bây giờ.
Câu nói này rơi vào tai, Tạ Dương Diệu không biết vì sao, trong lòng không được thoải mái. Cùng người khác cũng như thế, đối phương không chỉ có một người bạn trai là hắn? Hay là trước hắn, còn có mấy người bạn trai khác?
Hắn có muốn hỏi Lan Đại một chút, nhưng lại cảm thấy không có gì để hỏi. Phần lớn tu sĩ, cả đời không chỉ có 1 người đạo lữ.
Hắn không phải vị hôn phu hay phu quân của đối phương, mà chỉ là một người không cần phải phụ trách, không hợp liền tách ra.
Tạ Dương Diệu thu hồi tầm mắt, nói: “Cho dù ta có đối với người bất mãn, nếu đã song tu, ta cũng sẽ phụ trách nhiệm, đây là nguyên tắc của ta. Nếu như còn sống rời đi, nếu ngươi đối với ta bất mãn, chúng ta sẽ chia tay, vì bồi thường, ngươi muốn cái gì, cứ trực tiếp nói với ta, có thể cho ta nhất định sẽ cho ngươi.”
Giờ khắc này, Thẩm Trạch Lan cảm thấy trên người Diêu Ngũ như đang phát sáng, làm cậu nhịn không được lệ nóng doanh tròng, muốn nhận hắn làm đại ca, hô to vĩnh viễn không phản bội, có thể vì hắn không tiếc mạng sống.
Kỳ quái.
Cái ý nghĩ quỷ quái gì vậy.
Thẩm Trạch Lan đem cái ý nghĩ kỳ quái này đuổi ra khỏi đầu, nói: “Cần ta giúp một tay không? ”
Tạ Dương Diệu nói: "Không cần." Tối hôm qua tu luyện được một ít linh lực, có thể xử lý tốt gỗ, nhưng cũng chỉ là xử lý tốt gỗ, tiếp theo phải tự mình đi đóng nhà gỗ.
Không ở lâu dưới đáy vực, chỉ là chỗ ở tạm thời, xây cũng không tốn thời gian cùng tinh lực.
Chỉ cần đặt nền móng, bao quanh bốn phía, có cửa ra vào và cửa sổ, trải sàn cùng mái nhà là đủ.
Nếu nhanh tay, xế chiều hôm nay là có thể làm xong.
Diêu Ngũ đã không muốn cậu hỗ trợ, cậu cũng biết tình trạng thân thể của mình, sẽ không vội vàng đi lên.
Thẩm Trạch Lan ngồi ở một bên, chuyên tâm tu luyện.
Không bao lâu, bị thanh âm va đập làm ồn, làm cậu không có cách nào tu luyện, liền ngừng tu luyện.
Cậu lấy trái cây ở bên cạnh, là ngày hôm qua hái được, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm đối phương làm việc.
Tạ Dương Diệu cảm thấy như bị kim đâm vào lưng, hắn dừng lại động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía Thẩm Trạch Lan.
“Lan đạo hữu, ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta được hay không, ta không có cách nào tập trung làm việc.”
“Ngượng ngùng.”
Thẩm Trạch Lan biết sai liền sửa, thu hồi ánh mắt.
Tạ Dương Diệu bình tĩnh lại, tiếp tục dốc sức xây nhà.
Thẩm Trạch Lan chậm rãi ăn trái cây, thấy Tạ Dương Diệu còn làm nền móng, lại nghe nói Bách Nhãn quỷ là đại quỷ, ban ngày không thể ra ngoài, đứng lên, quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Hiện tại cảm mạo đã tốt, cho nên tinh thần cũng tốt không ít, cậu không muốn ở một chỗ ngồi đợi, nên muốn đi xung quanh nhìn xem.
Đi vào đáy vực đã lâu, cậu còn chưa thăm dò toàn bộ đáy vực, so với Diêu Ngũ, kém không chỉ một chút.
Vì lý do thân thể, Thẩm Trạch Lan chưa đi được bao xa, liền thấy mệt mỏi.
Cậu nghỉ ngơi 1 lát, rồi tiếp tục đi đến nơi cậu chưa đi qua, Thẩm Trạch Lan thấy mặt trời ngã về tây, vội vàng đi về.
Tạ Dương Diệu chỉ có lý thuyết mà không có thực tiễn, lúc Thẩm Trạch Lan trở về, nhà hắn vẫn chưa xây xong.
Thẩm Trạch Lan thấy hắn một thân mồ hôi, bấm cho hắn một cái thuật thanh tẩy, rồi ngồi ở một bên chờ.
So với thời gian dự tính, thì nhiều hơn hai canh giờ, Tạ Dương Diệu mới xây xong nhà gỗ.
Hắn đứng trong nhà gỗ, phủi vụn gỗ trên người, mang theo vài phần mệt mỏi, hỏi Thẩm Trạch Lan, thấy nhà gỗ thế nào.
Thẩm Trạch Lan đứng lên, đi vào nhà gỗ, nhìn nhà gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo, rơi vào trầm tư, lập tức cười nói: “Ta cảm thấy rất tốt.”
Tạ Dương Diệu nói: “Ta xác thực có chút thiên phú làm nghề mộc.”
Thẩm Trạch Lan “….”
Công tử vui vẻ là được.