“Răng rắc --- ”
Lúc trời sáng rõ, trừ tà tráo chống đỡ đến cực điểm, vỡ vụn, tị phong quyết chồng ở phía trên cũng theo đó vỡ vụn.
Lá cây tung bay, gió thu cuốn theo sương sớm, cuồn cuộn mà tới.
Thẩm Trạch Lan cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng run rẩy một chút.
Cậu mê mang ngẩng đầu lên, rời khỏi bả vai Tạ Dương Diệu, vùi đầu vào xương quai xanh của đối phương, lại thu tay đang ôm eo, đem tay nhét vào trước bụng đối phương, đem mình cuộn tròn, nằm gọn trong ngực đối phương.
Tạ Dương Diệu ngừng tu luyện, mở mắt ra, tựa cằm vào mái tóc mát lạnh, hắn rủ mắt, nhìn về phía Thẩm Trạch Lan.
Từ góc độ của hắn, không thể nhìn thấy gương mặt Thẩm Trạch Lan.
Hắn chỉ nhìn thấy cổ đối phương.
Cần cổ thon dài, khi đẩy tóc sang 1 bên, có thể thấy nó tinh xảo như dương chi bạch ngọc, bởi vì cậu đem mặt chôn ở xương quai xanh của hắn, cho nên cổ hơi nghiêng xuống mấy phần, tạo thành đường cong ưu mỹ.
Hắn lại nhìn xuống phần lưng của đối phương.
Phần cổ và lưng giữ thẳng, gầy mà có lực. Hắn chú ý tới phần eo của cậu rất nhỏ, tuyến eo rõ ràng, lấy chiều dài của bàn tay hắn, dường như 1 tay là có thể giữ chặt.
Lại hướng xuống
Đối phương ngồi trên người hắn, nhiệt độ cơ thể thấp hơn nhiều so với người bình thường, xuyên qua lớp áo mỏng manh, chuyền vào trong tâm trí hắn.
Phần bụng dưới bốc lên một luồn hỏa khí, hắn thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nhiều.
Song tu.
Hắn nghĩ đến việc song tu.
Tình huống bây giờ, xác thực nên song tu. Hắn không thể chết ở chỗ này, mấy năm tiếp theo, hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Thở ra một hơi thật sâu, Tạ Dương Diệu nhìn về phía vách đá xa xa.
Hôm nay trời đầy mây, không có ánh mặt trời.
Tạ Dương Diệu tính toán thời gian, cảm thấy rất nhanh sẽ có mưa thu.
Lúc nhiệt độ lên cao, Tạ Dương Diệu đem Thẩm Trạch Lan ra khỏi người mình, đặt qua một bên, đi đến 1 nơi gần đó, bẻ nhánh cây làm đao, rồi luyện đao.
Bây giờ vẫn không đủ linh lực mở ra Càn Khôn Giới, nếu không hắn sẽ lấy Xích Nhật luyện đao.
Xích Nhật là bản mệnh đao của hắn, có thể chém vào, lại có thể đâm, chính là linh quặng thượng cổ rèn đúc thành, uy lực cực lớn.
Nhánh cây màu nâu vạch phá sương sớm, đao khí sắc bén từ đó tràn ra, mạnh mẽ lại oai phong, chấn nhiếp nhân tâm.
Tạ Dương Diệu luyện đao một hồi, toàn thân thư sướng, mồ hôi từng giọt từng giọt theo cằm lăn xuống.
Giơ tay lên, tùy ý lau mồ hôi, Tạ Dương Diệu ném nhánh cây, đi bến bờ sông.
Quỷ chính là quỷ vật, bọn chúng cũng phân chia đẳng cấp.
Cấp thấp nhất chỉ là tiểu quỷ không có thần trí, thực lực thấp, chỉ dám đe dọa phàm nhân, lên trên, có đại quỷ, quỷ quân, Quỷ Vương.
Vô luận là đẳng cấp nào, đều có thể tu luyện.
Bọn chúng có 2 loại tu luyện, một loại là hấp thụ tinh hoa ánh trăng, một loại là ăn thịt người.
Cũng như tu sĩ, nếu quỷ vật đến mệnh số, còn chưa tu luyện đến cấp bậc mới, vẫn sẽ đứng trước sinh, lão, bệnh, tử.
Trừ chủng tộc quỷ vật có thiên phú, có thể bỏ qua đẳng cấp, ở ban ngày dương khí cực thịnh hoạt động. Phần lớn quỷ vật chưa tu hành đến quỷ quân, đều không thể hoạt động ban ngày.
Tạ Dương Diệu làm thiếu chủ Cửu Châu, chuyển ở Cửu Châu ít nhiều cũng hiểu rõ, nhưng chưa từng nghe nói qua Bách Nhãn quỷ.
Nghĩ đến Bách Nhãn quỷ này, còn không có tên trên bảng xếp hạng ngàn quỷ, nó chỉ là đại quỷ bình thường mà thôi.
Quỷ vật như vậy, nếu không phải nó chiếm được thiên thời địa lợi, hắn làm sao phải lo sợ? Quỷ quân hắn còn có thể chặt đầu, xuyên thành kẹo hồ lô.
Tạ Dương Diệu tắm nước lạnh, nhanh như chớp đi trở về.
Người kia còn chưa tỉnh, an an ổn ổn mà ngủ.
Tạ Dương Diệu kiểm tra xung quanh, không có quỷ khí, hắn đánh giá cây cối xung quanh.
Khi Thẩm Trạch Lan tỉnh lại, liền thấy thanh niên đang đập một cái cây cực kì cao lớn tráng kiện.
"Ngươi đang làm gì?" Thẩm Trạch Lan có chút mê mang, cậu ngồi dậy, nhìn chằm chằm thanh niên.
Tạ Dương Diệu đem tay áo vén đến cánh tay, lộ ra cơ bắp cứng cáp, hắn nâng lên gương mặt sắc bén, liếc nhìn Thẩm Trạch Lan, ngưng tụ sức mạnh, đánh một quyền vào thân cây.
Các vết nứt từ chỗ va chạm, nhanh chóng khuếch trương, nương theo lấy một tiếng vang thật lớn, cái cây ầm ầm đổ xuống, lúc đổ xuống, còn tiện thể kéo gãy mấy nhánh cây xung quanh.
Thẩm Trạch Lan "tê" 1 tiếng, không rõ nguyên do, đứng lên, cách xa một chút.
Sau đó, cậu thấy đối phương tìm khối đá sắc bén, tung lên tung xuống, phủ bên trên một tầng linh lực, nhắm chuẩn cành cây, ngón tay dùng sức, ném ra ngoài.
Tảng đá giống như đại đao sắc bén, chém đứt cành cây dư thừa, chỉ để lại một thân cây thẳng tắp.
Thanh niên đi lên phía trước, ước lượng thân cây, nhìn cậu rồi mới nói: “Xây căn nhà gỗ để che mưa tránh gió.”
Thẩm Trạch Lan: “?”
Lúc nào, ngươi còn xây nhà?
Tạ Dương Diệu nói: “Đáy vực không có chỗ ở thích hợp.”
Thẩm Trạch Lan nghe đến đó liền hiểu, bước tới nhìn Tạ Dương Diệu.
Tạ Dương Diệu xoay mặt đi.
Thẩm Trạch Lan càng muốn nhìn mặt hắn, chắp 2 tay sau lưng, nhẹ nhàng dịch bước, đi vòng sang một vị trí khác, nhìn chằm chằm đối phương.
“Ngươi đồng ý cùng ta song tu.”
Trầm mặc.
Một mảnh trầm mặc.