Thẩm Trạch Lan “?”

     Thẩm Trạch Lan “!”

     Thẩm Trạch Lan cứng đờ, con ngươi chậm rãi phóng đại.

     Nhiều ngày qua gió êm sóng lặng, Thẩm Trạch Lan gần như thiên về quan điểm ở Bách Nhãn quỷ nhai không có Bách Nhãn quỷ.

     Người ngã xuống đáy vực không ai sống sót, có lẽ là vì Bách Nhãn quỷ nhai quá cao, khi ngã xuống, tử vong tại chỗ, hoặc là bị trọng thương, không bay ra được, cũng có lẽ như lúc trước cậu nói, chỉ là lời đồn.

     Trước đây, cậu ở trước mặt Diêu Ngũ biểu thị bối rối cùng sợ hãi, nói dưới đáy vực thật sự có Bách Nhãn quỷ, nhưng thật ra là vì hù dọa đối phương, thúc giục đối phương cùng mình song tu.

     Cậu nơi nào nghĩ đến đó lại là sự thật.

     Thứ quỷ này còn ở chỗ tối, thăm dò bọn họ.

     Tạ Dương Diệu vẫn luôn quan sát cậu, thấy cậu có mấy phần ngơ ngác, đáy lòng cảm thấy vui vẻ, từ trước tới nay hắn luôn ở thế hạ phong, không vui cũng giảm bớt đi rất nhiều.

     Tạ Dương Diệu nheo mắt, nói: “Lan đạo hữu, ngươi sợ? ”

     Thẩm Trạch Lan thu liễm cảm xúc, cẩn thận quan sát vẻ mặt của người này, muốn tìm ra dấu vết của 1 tia vui đùa, nhưng quan sát hồi lâu, vẫn không như ý nguyện.

     Đối phương không giống như đang lừa cậu.

     Trái tim trong lòng ngực nhảy lên kịch liệt, yết hầu Thẩm Trạch Lan có chút căng lên, ánh mắt tựa như lông vũ, nhìn từ trái sang phải, lại nhìn từ phải sang trái, cậu cảm thấy nơi này trước nay chưa từng âm trầm và khủng bố như vậy, phảng phất như ở âm tào địa phủ.

     Da đầu cậu tê dại, 1 chút cũng không muốn chờ lâu, nhưng hiện tại không thể rời khỏi nơi này.

     Thẩm Trạch Lan ổn định lại tâm tình.

     Cậu suy nghĩ một lúc, cũng không trả lời câu hỏi của Tạ Dương Diệu, mà nói khẽ: “Theo ngươi, Bách Nhãn quỷ khi nào sẽ động thủ? ”

     Tạ Dương Diệu nói: “Không chắc lắm. Có thể là tối mai, cũng có thể là tối mốt. Chỉ cần chúng ta còn ở đáy vực, ngày nào cũng có thể.”

     Hắn dừng một chút, bổ sung: “Đêm nay không cần lo lắng, lúc cùng ngươi nói chuyện, Bách Nhãn quỷ đã thu hồi thăm dò, xem ra, nó không có ý định động thủ.”

     Thẩm Trạch Lan thở phào nhẹ nhõm.

     Cậu túm lấy cổ áo của Tạ Dương Diệu, nói:

     “Diêu Ngũ, ngươi đã biết nơi này có Bách Nhãn quỷ, cũng biết nó lúc nào cũng có thể động thủ, ngươi còn do dự cái gì?”

     “Cùng ta song tu, là đường sống duy nhất trong lúc này. Ngươi không nói, chẳng lẽ ngươi muốn ngồi chờ chết?”

     “Ba phần do thiên mệnh, bảy phần do người làm, Lan mỗ cho rằng, chỉ cần có một tia hi vọng, liền không thể từ bỏ. Bên dưới phế tích, cỏ còn có thể nỗ lực mọc rễ nảy mầm, chúng ta thân là tu sĩ, đối mặt với hiểm cảnh, chẳng lẽ phải quỳ xuống, phó thác cho trời, không làm gì hết sao?.”

     Tạ Dương Diệu nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Lan.

     Đôi mắt xanh xám ôn hòa nhưng lại lộ ra sự kiên cường khó có thể tưởng tượng được, làm người trước mắt, tựa như ánh bình minh chiếu xuống mặt biển, kim quang óng ánh.

     Quá xinh đẹp.

     Hắn bỗng nhiên rất hiếu kì về người tên Lan Đại này, muốn hiểu rõ quá khứ của cậu, hiểu rõ gia đình của cậu, hiểu rõ hết thảy của cậu.

     Khi lòng hiếu kì nổi lên, liền không thể nào ép xuống được.

     Dưới đáy lòng có gì đó đang quấy phá, quấy đến hắn không được an ổn.

     Tạ Dương Diệu rời mắt khỏi Thẩm Trạch Lan, rủ mắt xuống, chậm rãi nói:

     “Ngày mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời.”

     Hắn dứt lời, nhắm mắt lại, 1 lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện, cũng không có đẩy Thẩm Trạch Lan ra.

     Thẩm Trạch Lan đối với câu trả lời của hắn, có chút kinh ngạc.

     Hắn cho là mình còn phí 1 chút miệng lưỡi, nói về chiến tranh từ thượng cổ, nói tới Thiên Tinh châu, mới có thể miễn cưỡng thuyết phục đối phương suy xét đến việc song tu.

     Không ngờ đối phương nhanh gọn như vậy, nói sáng mai sẽ cho cậu câu trả lời.

     Cũng đúng, nếu có thể sống tốt, thì ai lại muốn chết chứ.

     Câu nói, ngày mai sẽ cho câu trả lời, nói rõ đối phương đã lựa chọn song tu, chỉ là còn có chút băn khoăn, cần có thời gian để xây dựng tâm lý.

     Một buổi tối mà thôi.

     Thẩm Trạch Lan trong lòng tự nhủ, cậu chờ được. Không phải vạn bất đắc dĩ, cậu cũng không muốn ép buộc đối phương cùng mình song tu.

     Thứ nhất, ép buộc đối phương, nếu sau khi loại bỏ hàn khí, mà không giết đối phương, liền sẽ tạo ra một địch nhân cường đại, hậu hoạn vô cùng; thứ hai, cậu còn có điểm mấu chốt, không muốn làm việc quá mức vi phạm đạo đức.

     Thẩm Trạch Lan buông cổ áo đối phương, cẩn thận chỉnh lý, lại vỗ hai lần, quy củ mà dán sát vào làn da lúa mạch của đối phương, sau đó đưa tay ôm lấy eo đối phương, đem đầu chôn ở trên bờ vai đối phương.

     Trời sắp tối, hàn khí rất nhanh sẽ tán loạn, nếu không dán sát vào “Gấu trúc”, thì sẽ đau nhức đến chết đi sống lại.

     Đáy vực có gió, xuyên qua trừ tà tráo, thổi về phía Thẩm Trạch Lan.

     Thẩm Trạch Lan bị cảm chưa khỏi, sợ bị gió thổi trúng bệnh lại nặng thêm, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu, hướng phía trừ tà tráo, bấm tị phong quyết.

     Tị phong quyết cực kỳ hao tổn linh lực, nếu không phải có hi vọng song tu, cậu cũng không muốn dùng tị phong quyết.

     Tị phong quyết chồng lên trừ tà tráo, gió lập tức tiêu tán.

     Thẩm Trạch Lan tâm tình vui vẻ không ít, thu tay lại, tiếp tục dán người vào.

     Bởi vì đêm nay sử dụng linh lực có chút nhiều, cho nên cậu rất mệt mỏi, sau khi dán người vào, cho dù chịu áp lực của hàn khí cùng cảm mạo, cũng rất nhanh ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play