Nhớ lại lời Lan Đại từng nói, nơi đây tên là Bách Nhãn quỷ nhai, có Bách Nhãn quỷ.
Tạ Dương Diệu suy đoán, con quỷ này hẳn là Bách Nhãn quỷ.
Ác quỷ thấy thịt ở trước mắt, làm sao lại không ăn?.
Về phần vì sao bọn họ đi vào đáy vực nhiều ngày như vậy, mà Bách Nhãn quỷ còn không động thủ với bọn họ.
Tạ Dương Diệu suy đoán, có lẽ là Bách Nhãn quỷ đang kiêng kị thứ gì đó, không dám động thủ với bọn họ, vẫn đang chờ thời cơ thích hợp, hoặc có lẽ là nó bị thương, thực lực hạ thấp, đánh không lại Thẩm Trạch Lan, mà chờ dưỡng thương.
Cũng có thể là kết hợp cả hai loại tình huống trên.
Tóm lại, dưới đáy vực không an toàn.
Tương phản, nó cực kỳ nguy hiểm, có thể tùy thời lấy đi tính mạng tu sĩ.
So với rời đi nơi đây, giải quyết việc này càng cấp bách hơn. Nhưng mà, hắn muốn giải quyết việc này, thì nhất định phải có đầy đủ linh lực.
Muốn sử dụng nhẫn trữ vật, cần có lượng lớn linh lực mới có thể khởi động.
Hắn hiện tại không có linh lực, tự nhiên là không thể sử dụng được.
Những thứ không cần sử dụng linh lực như phù chú và linh thạch, khi ở hang ma vật, hắn đã sử dụng hết.
Tạ Dương Diệu cảm thấy cực kỳ không ổn.
Nhưng vào lúc này, Tạ Dương Diệu phát giác trong lòng ngực nhiều một vật thể băng lạnh lại mềm mại, hắn lập tức ngừng tu luyện, mở mắt ra, hướng trong lòng ngực nhìn.
Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn.
Tạ Dương Diệu nhận ra người trong lòng ngực, đúng là Lan Đại.
Thiếu niên ngồi trên đùi hắn, tay vòng lấy cổ hắn, đem má trái áp vào bên phải mặt hắn.
Cái tư thế này, quá mức thân mật, so đêm qua còn muốn thân mật hơn.
Tạ Dương Diệu càng thêm khó xử, nhíu mày, một bên chú ý đến quỷ khí, một bên duỗi ra hai tay, bắt lấy bả vai đối phương, muốn đem người ném sang một bên.
Thẩm Trạch Lan buông cổ hắn ra, đập bay tay hắn, đứng thẳng người, không còn áp vào mặt hắn, nói “Ta cũng không phải ép buộc ngươi cùng ta làm thế này thế kia, chẳng qua là ta cảm thấy lạnh, kề sát vào ngươi 1 chút, ngươi còn muốn thế nào?.”
"Ngươi không phải đã nói, bị cảm mới có thể xuất hiện triệu chứng lạnh? Ngươi lừa gạt ta." Tạ Dương Diệu nói.
Nói đến đây, Tạ Dương Diệu không hề hoài nghi, nếu hắn còn muốn đẩy cậu ra, sẽ như tối hôm qua uy hiếp hắn.
Thẩm Trạch Lan cười nói: “Ta thể hư, bị cảm khó mà khỏi hẳn, bởi vậy vẫn cảm thấy lạnh.”
Tạ Dương Diệu nói: “Ta còn có thể ấm áp hơn lửa sao?”
Thẩm Trạch Lan cười gật đầu.
Tạ Dương Diệu đánh giá cậu từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi muốn ta làm bạn trai, mục đích chính là vì sưởi ấm? ”
Quỷ khí hẳn là do ác quỷ thả ra, thăm dò bọn họ còn ở đó hay không, rất nhanh đã tiêu tán.
Tạ Dương Diệu thu hồi lực chú ý từ bên phía quỷ khí, nhìn Lan Đại, hắn đối diện với đôi mắt xanh xám của đối phương. Đôi mắt xanh xám đầy nghiêm túc, chứa đựng tình cảm nồng đậm không thể hòa tan.
Hắn như bị thiêu đốt, có chút hỗn độn, lập tức tránh đi ánh mắt, đối phương còn cố tình ghé vào tai hắn, chân thành nói:
“Ta đều đã nói qua, muốn ngươi làm bạn trai ta, không phải là bởi vì cái gì khác, chỉ là ta coi trọng, nếu nói ta có mục đích khác, đó chính là hy vọng khi ngươi cùng ta song tu, hồi phục linh lực, sớm mang ta rời đi nơi đây.”
Thẩm Trạch Lan xoắn xuýt một chút, nói: “Mặc dù những ngày qua không nhìn thấy Bách Nhãn quỷ trong truyền thuyết, nhưng theo ta được biết, nếu có người ngã vào Bách Nhãn quỷ nhai, thì không 1 ai sống sót.”
“Lúc trước ta nói với ngươi, đáy vực có Bách Nhãn quỷ là tin đồn, nhưng thật ra là ta tự an ủi chính mình, nếu không sẽ hoảng loạn suốt ngày.”
Tạ Dương Diệu nghe vậy, ánh mắt có chút phức tạp.
Thẩm Trạch Lan không hiểu ánh mắt này của hắn là có ý gì, liền nghe đối phương hạ giọng, nói: “Lan đạo hữu, thực không dám giấu giếm, lúc ta mới tu luyện, thì phát hiện một tia quỷ khí. Nếu ta đoán không sai, tia quỷ khí này, hẳn là bắt nguồn từ Bách Nhãn quỷ, nó đang âm thầm nhìn trộm chúng ta từ trong bóng tối, một khi thời cơ chín muồi, nó sẽ động thủ, ăn thịt chúng ta.”
Thẩm Trạch Lan “ ? ”
Thẩm Trạch Lan “ ! ”