Thẩm Trạch Lan khẽ nói: “Việc ta mới vừa nói, Diêu đạo hữu suy tính như thế nào? ”
Tạ Dương Diệu dừng lại, hắn cách đống lửa có chút xa, nói đúng hơn là cách xa Thẩm Trạch Lan một chút.
“Lan đạo hữu, ta xác thực không thể làm bạn trai ngươi. Ngươi đổi yêu cầu khác đi, vừa vặn trong tay ta có kỳ trân dị bảo, hay đề cử môn phái, đều có thể.”
Vừa dứt lời.
Đao gỗ đâm xuyên qua da thỏ, cắm trên mặt đất, dựng thẳng.
Thẩm Trạch Lan ý cười không chạm tới đáy mắt, lông mi thật dài tựa như treo lưỡi đao hàn quang sắc bén, cậu nói: “Diêu đạo hữu, ân cứu mạng, phải lấy thân báo đáp, đạo lý này ngươi không hiểu sao, ta cứu ngươi, chỉ đơn thuần là coi trọng ngươi, nếu ngươi không đồng ý, có thể đem ân tình của ta trả lại nguyên dạng.”
Ân tình đã nhận, làm sao trả về nguyên dạng?
Muốn hắn bị trọng thương lần nữa, rơi vào ngục tù?
Tạ Dương Diệu mím môi, lộ ra mấy phần lạnh lùng.
Ban đầu Thẩm Trạch Lan cũng không muốn trực tiếp hùng hổ dọa người, nhưng mà tình thế bắt buộc, không thể không làm như thế.
Hàn khí trong cơ thể của cậu đang gia tăng từng ngày, nếu là đi theo con đường ôn hòa, đến từng bước một, thành công thì còn tốt, nhưng nếu như thất bại, chính là lãng phí thời gian, tăng thêm đau khổ, nói không chừng người cũng chạy mất.
Hiện tại đối phương không có linh lực, một khi tích đủ linh lực, sẽ rời đi nơi này.
Thân phận địa vị cách 1 trời 1 vực, rất khó có cơ hội tiếp cận đối phương, cùng hắn song tu.
Thẩm Trạch Lan vốn là mang theo mục đích mới cứu hắn, cũng không sợ làm ác nhân.
Về phần đối phương sau khi khôi phục linh lực, lại không thể ra khỏi Bách Nhãn quỷ nhai, dưới tình huống này, hắn đối với mình như thế nào, Thẩm Trạch Lan tạm thời không nghĩ tới.
Cái này cũng không vội, còn nhiều thời gian để nghĩ, lấy bất biến ứng vạn biến là được.
Tình cảnh có chút cứng đờ.
Thẩm Trạch Lan chỉ coi như không thấy, tiếp tục nướng thịt thỏ.
Thịt thỏ rất nhanh tiết ra chất béo, chất béo nhỏ vào đống lửa, ngọn lửa vọt lên, mùi thịt hòa cùng mùi cỏ cây mùi thơm ngát quấn quanh tại chóp mũi, câu dẫn người ta muốn ăn ngay.
Thẩm Trạch Lan lại lật thịt thỏ, đem thịt thỏ nướng vàng giòn, mới dập lửa.
Kéo xuống một cái đùi thỏ, đưa cho thanh niên không nói 1 lời, rủ mắt cười nói: “Diêu Ngũ, nếm thử đi, đáng tiếc ở dưới đáy vực không có gia vị, không nhất định ăn ngon.”
Tạ Dương Diệu đứng lên, đi đến dưới ánh mặt trời, vung tay áo, nói “Ta đã Tích Cốc, không cần.”
"Gấu trúc" sinh khí.
Thẩm Trạch Lan thu tay về, đem thịt thỏ nướng xong đặt trên lá chuối tây, chậm rãi ăn đùi thỏ mà cậu đã xé cho Diêu Ngũ.
Mặc dù là lần đầu tiên nướng, nhưng nướng vừa phải, bên ngoài xốp giòn bên trong mềm, trừ việc không có muối, cái khác đều tốt.
Tạ Dương Diệu mặc vào áo ngoài, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Thẩm Trạch Lan.
Dây leo quấn quanh cây cối tươi tốt, Thẩm Trạch Lan ngồi dưới tán cây, toát ra khí tức trầm tĩnh.
Đáy vực này vốn dĩ âm trầm, bởi vì có cậu, tạo thành một bức tranh cực kỳ hoa mỹ.
Dáng dấp đẹp mắt như vậy, vì sao nhất định phải như thế?
Tạ Dương Diệu cất bước đi.
Thẩm Trạch Lan ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn, chỉ nhìn thoáng qua, rồi thu lại tầm mắt.
Dù sao cũng không ra được, chỉ cần tại đáy vực, dù ở nơi nào, cậu đều có thể tìm thấy người.
Thẩm Trạch Lan nghĩ như vậy, không nhanh không chậm tiếp tục ăn mình thịt thỏ.
Cậu vốn dĩ đã ăn ít, thêm bị cảm, ăn không được bao nhiêu, liền ngừng.
Còn thừa rất nhiều thịt thỏ, Thẩm Trạch Lan dùng lá chuối tây gói lại, lại dùng linh lực phong bế, dưới nhiệt độ cao như thế, cũng có thể bảo tồn hai ngày.
Làm xong hết thảy, Thẩm Trạch Lan nhìn trời một chút, còn rất sớm.
Lần đầu tiên phát hiện Diêu Ngũ bốc cháy, là khoảng thời gian này.
Thẩm Trạch Lan nghĩ lại, hiện tại Diêu Ngũ đã tỉnh lại, hẳn là không cháy nữa.
Có lẽ chỉ khi hắn hôn mê, mới bị bốc cháy.
Thẩm Trạch Lan xê dịch lá chuối tây, tựa vào trên thân cây nghỉ ngơi.
Hôm nay trong người không thoải mái, cậu không muốn tu luyện.
Tạ Dương Diệu mặc dù không có linh lực hộ thân, nhưng rèn luyện quanh năm suốt tháng, thể năng rất tốt, đi nhanh, tới lúc trời tối, có thể đi hơn phân nửa đáy vực.
—— hắn chỉ là dùng thần thức quét sơ qua Bách Nhãn quỷ nhai 1 chút, do không rõ tình huống cụ thể ở Bách Nhãn quỷ, vì an toàn, vẫn là tự mình điều tra một lần.
Sở dĩ hắn không dùng thần thức tra xét rõ ràng Bách Nhãn quỷ nhai, là bởi vì bản thân hắn không có linh lực, sợ khi dùng thần thức bao trùm khu vực, sẽ đưa tới tai hoạ.
Dùng thần thức quét sơ qua một chút, rất khó bị phát hiện.
Trời tối không an toàn, nên hắn quay lại chỗ cũ.
Nơi đây không có đèn, khắp nơi một mảnh đen kịt.
Tạ Dương Diệu nghe thấy tiếng thở dốc vụn vặt thống khổ, thanh âm này là của Lan Đại.
Hắn do dự một chút, mò mẫm đi tới gốc cây, nửa ngồi, đưa tay chạm vào đối phương.
“Lan đạo hữu, ngươi làm sao vậy?”
Cách lớp quần áo hơi mỏng, đụng phải một mảnh lạnh lẽo, cái lạnh này mang theo hàn khí, nếu không phải thể chất hắn đặc thù, thì đã bị hàn khí làm bị thương.