Tạ Dương Diệu ướt sũng từ trong nước bò lên, quần áo tích nước, mấy sợi tóc rối dán vào mặt, nhìn vô cùng chật vật.
Trong như mình khi dễ hắn vậy.
Thân thể Thẩm Trạch Lan không thoải mái, khi cậu bị cảm chưa bao giờ thấy nóng, sờ sờ cái trán có chút đau nhức, ngồi trở lại chỗ cũ, quyết định cho đối phương một ít thời gian chậm rãi suy nghĩ.
Vừa mới tỉnh lại, đã bị người khác bắt làm người yêu, quả thật có chút khó có thể tiếp thu.
Nghĩ như vậy, cậu rửa tay, cầm lấy đao gỗ, phân thịt thỏ.
Thỏ rừng ở chỗ này, có lẽ là không có thiên địch, vô ưu vô lự, cực kỳ mập mạp, hiện tại đã lột da, mà cũng rất nặng, sờ lên thịt rất dày.
Thẩm Trạch Lan lo lắng, nếu không đen thịt thỏ cắt thành lát mỏng, mà nướng trên bếp lửa, thịt sẽ không chín.
Tạ Dương Diệu giương mắt quan sát cậu, thấy cậu cắt thịt thỏ hết sức chuyên chú, dường như đã từ bỏ việc làm bạn trai của mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đưa tay vuốt nước ở trên mặt một cái, Tạ Dương Diệu cởi ra áo ngoài ướt đẫm, trải trên đá vụn phơi nắng, chỉ mặc áo trong, ngồi xếp bằng dưới bóng râm, vắt mái tóc ướt.
Lúc Tạ Dương Diệu rơi xuống nơi này, linh lực trong cơ thể bị hao tổn không còn.
Mặc dù rất nhiều phương diện đều giống như trước, tỷ như thân thể cường tráng, không cần ăn uống, có thể sử dụng thần thức, nhưng không thể phi thiên độn địa, hay là sử dụng các loại thuật pháp, thậm chí còn không mở được nhẫn trữ vật.
Nếu như có thể mở ra nhẫn trữ vật, Tạ Dương Diệu muốn thay bộ quần áo rách nát này.
Thiếu chủ Cửu Châu chưa bao giờ mặc qua quần áo rách nát.
Hai người im lặng, tự làm việc của mình.
Thẩm Trạch Lan rất nhanh đã cắt xong thịt thỏ.
Cậu vẽ ra tấm hỏa phù, đem củi khô thu thập trước đó, ôm một chút ra tới, chất thành một đống, sau đó cậu cấm 2 nhánh củi khô vào hai bên đống củi, nhóm lửa, đem thịt thỏ đã xuyên qua thanh gỗ, gác ở phía trên.
Làm xong hết thảy, cậu nhìn về phía Tạ Dương Diệu.
Trời nắng gắt, đối phương tóc đã khô, quần áo trên người cũng khô không sai biệt lắm.
Hai tay của hắn khoác lên đầu gối, một chân cong lên, nhìn về phía trước, hẳn là nghĩ cách rời đi đáy vực.
Thẩm Trạch Lan trở thịt thỏ nướng trên lửa, nói:
“Có một con đường rời đi nơi này, đã bị một dòng sông chiếm lấy. Dòng sông chảy xiết, sóng ngầm cuộn trào, ta cũng không biết bên trong có thứ gì khác hay không.”
“Trong cơ thể ngươi không có chút linh lực nào, trước khi tích đủ linh lực, tốt nhất đừng thử qua sông.”
Tạ Dương Diệu nói: “Lan đạo hữu, ngươi vì sao tới nơi này?”
Thẩm Trạch Lan thản nhiên nói “Đêm mưa đi đường, vô ý từ trên núi ngã xuống đây.”
Thấy đối phương lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói sang chuyện khác, “Nơi này gọi là Bách Nhãn quỷ nhai, nghe nói dưới đáy vực có Bách Nhãn quỷ, chẳng qua ta rơi xuống đây mấy ngày, cũng không có nhìn thấy Bách Nhãn quỷ gì, hẳn chỉ là tin đồn.”
Tạ Dương Diệu nghe vậy, cau mày, ánh mắt hơi trầm xuống.
Thẩm Trạch Lan nói: “Lâu như vậy, còn không biết đạo hữu tên họ là gì.”
Tạ Dương Diệu giãn mày ra, ngồi phía đối diện Thẩm Trạch Lan, nói: “Ta họ Diêu, trong nhà xếp thứ 5, cho nên gọi là Diêu Ngũ.”
Thẩm Trạch Lan thầm nghĩ, biết ngay thanh niên này không phải Tạ bking.
Ngọn lửa mãnh liệt, rất nhanh nướng chín mặt thịt thỏ tiếp xúc với lửa, cậu đem thịt thỏ lật mặt, nói: “Nói như vậy, trong nhà ngươi còn thật nhiều người.”
Tạ Dương Diệu vuốt lên chỗ quần áo bị hư hại, đôi mắt đen bị ánh lửa chiếu lên sáng ngời dị thường, trên trán có chút mồ hôi, nói “Trong nhà xác thực có nhiều người, ta đều không nhớ rõ tên của những huynh đệ tỷ muội kia.”
Xem ra đối phương sinh ra ở thế gia.
Phần lớn thế gia đại gia tộc có nhân khẩu đông đảo, cành lá rậm rạp, không nhớ rõ tên huynh đệ tỷ muội trong tộc, cũng là bình thường.