Bạn Trai Đệ Nhất Cửu Châu [xuyên thư]

Chương 8


3 tháng

trướctiếp

   Tạ Dương Diệu lại gọi một tiếng.

     “Lan đạo hữu?”

     Đối phương dựa vào thân cây, nhưng không trả lời.

     Tạ Dương Diệu chạm vào vai và cổ, sau đó cầm cổ tay đối phương, ngón trỏ đặt nhẹ vào mặt trong cổ tay, tĩnh tâm, cảm nhận mạch đập.

     Mạch đập rất yếu.

     Kiểm tra kỹ hơn, giống như là chỗ nào cũng có vấn đề.

     Lúc này, Tạ Dương Diệu không có linh lực, không có cách nào dùng linh lực để cẩn thận tra xét tình trạng các nơi trong cơ thể đối phương, cho nên, không thể phán đoán chính xác vị Lan đạo hữu này, đến tột cùng là nơi nào có vấn đề.

   Tạ Dương Diệu đang muốn buông tay, thì đối phương bắt lấy cổ tay hắn, nghiêng người về phía hắn.

    Hương hoa lan nhàn nhạt phả vào mặt, toàn thân hắn kéo căng, lập tức đứng lên, lui ra phía sau mấy bước.

     Thẩm Trạch Lan vồ hụt, ngã xuống đất, ho tê tâm liệt phế.

     Sau khi nghỉ ngơi, cảm mạo càng thêm nghiêm trọng, thậm chí còn làm hàn khí tán loạn.

     Thẩm Trạch Lan vốn đã yếu ớt nhiều bệnh, cộng thêm hai lần phát bệnh, lập tức sụp đổ.

     Đầu cậu mơ mơ màng màng, tựa như một nồi nước bị đun sôi, khuấy thành bột nhão, làm sao cũng không tỉnh táo được.

     Cho đến khi Thuần Dương chi thể tới gần, cậu mới khôi phục lại chút ít, muốn ôm đối phương, giảm bớt 1 chút khó chịu.

     Diêu Ngũ trốn rồi.

     Thẩm Trạch Lan ra một thân mồ hôi lạnh, đau đến run rẩy không ngừng, tóc trên trán ướt sũng dán vào mặt, cậu cuộn người lại, cắn chặt môi, nắm chặt cỏ dại trên mặt đất.

     Cỏ dại mảnh khảnh làm sao có thể chịu được lực tay của Thẩm Trạch Lan, khi dùng sức nắm, cỏ bị nhổ lên, rơi lả tả trên đất.

     Thẩm Trạch Lan mê man nghĩ:

     Đồ chó, sớm biết ngươi như vậy, thà cứ để ngươi hôn mê, chả muốn ngươi tỉnh lại.

     Đồ chó nghe được động tĩnh, hơi cau mày, hắn tìm tới một đống cành khô và lá héo úa, lấy đá cuội nhặt từ bờ sông ra, ngồi xổm xuống đánh lửa.

     Đánh mấy cái, rốt cục nhóm được lửa.

     Hắn bỏ thêm củi vào đống lửa, đi đến bên người Thẩm Trạch Lan, cánh tay dùng sức, đem người bế lên.

     Lúc ôm lên, Tạ Dương Diệu mới phát hiện người này rất nhẹ, căn bản không cần dùng lực.

     Hắn sải bước đi tới bên đống lửa, đem người thả xuống.

     Khoảng cách gần như vậy, Thẩm Trạch Lan cảm thấy có chút ấm áp, cậu khôi phục lại 1 chút tỉnh táo, tựa như người sắp chết khát, lúc đối phương sắp đứng dậy, cậu chợt ngồi dậy, ôm lấy cổ đối phương, không chịu buông tay.

     Tạ Dương Diệu giơ tay lên, muốn vặn tay Thẩm Trạch Lan ra.

     Chỉ trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, hắn ngã trên mặt đất.

     Người kia ngồi trên hông hắn, cúi người ôm chặt lấy hắn.

     Tạ Dương Diệu mi tâm giật giật, "Lan đạo hữu, ngươi…." xuống dưới.

     “Ngậm miệng, không được nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết ngươi.”

     Thẩm Trạch Lan dán vào bên tai Tạ Dương Diệu, yếu ớt nói.

     Tạ Dương Diệu dừng lại, hắn cảm giác được trên đỉnh đầu có chút lạnh buốt.

     Đối phương đem linh lực tụ ở giữa ngón tay, hình thành tiểu đao.

     Tạ Dương Diệu ánh mắt hơi trầm xuống, thân thể kéo căng, giống như trường cung bị kéo đến cực hạn, hô hấp dồn dập, giữa lông mày loáng thoáng hiện lên vài tia bạo ngược.

     Nhưng hắn không hề động.

     Thẩm Trạch Lan hài lòng, thu hồi linh lực, tựa lên lòng ngực thanh niên, nữa chế trụ, tìm tư thế thoải mái, sau đó đem đầu đặt lên bả vai đối phương.

   Hương hoa lan nhàn nhạt tựa như một tấm lưới, đem Tạ Dương Diệu bao lại.

   Tạ Dương Diệu vẻ mặt khó xử.

   Hắn sinh ra đã đứng tại đỉnh phong ở Cửu Châu, rất nhiều sự tình làm người phiền não, đối với hắn mà nói, chỉ là chuyện bình thường mà thôi.

   Nhưng mà hiện tại, hắn lại bị một tu sĩ luyện khí kỳ chế trụ, không có cách nào phản kháng.

   Nếu truy cứu nguyên nhân, thì ngọc bội liên lạc của hắn đã bị người hủy hoại, không cách nào liên hệ với tiên môn, linh lực trong cơ thể lại bị hao tổn không còn.

    Tối nay không trăng, gió lạnh phất phơ.

    Tạ Dương Diệu ôm một bụng lửa giận.

    Người đang chế trụ hắn, giờ phút này đã không còn run rẩy, cũng không thở dốc thống khổ nữa. Xác thực đã ngủ.

    Hắn đưa tay muốn đẩy Thẩm Trạch Lan ra.

    Thẩm Trạch Lan tinh thần đã tốt hơn một chút, phát giác được ý đồ của Tạ Dương Diệu, ốm yếu mà giương mi mắt, chậm rãi nói “Muốn chết phải không? ”

    Tạ Dương Diệu “….”

    Tạ Dương Diệu ép buộc mình xem nhẹ người sát bên cạnh, mà tư thế này, cho dù thời tiết có chút giá rét, mấy con muỗi cũng bay tới phá, hắn mặc kệ nhắm mắt tu luyện.

     Đáy vực mặc dù Linh khí mỏng manh, nhưng tóm lại có thể hấp thu được một ít linh lực, có chút ít còn hơn không.    


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp