Tạ Dương Diệu hầu kết nhấp nhô, thấp giọng nói: "Lan đạo hữu, ngươi đổi yêu cầu khác đi. Đừng làm khó ta. Ta không phải đoạn tụ, huống hồ, danh tự bạn trai này, cũng không phải dễ nghe, nếu bị truyền đi, đối với ngươi và ta đều không tốt.”

     Thẩm Trạch Lan nghiêng nghiêng đầu, nói: “Ở chỗ của ta, bạn trai cùng người yêu chỗ các ngươi, ý tứ cũng không sai biệt lắm, lại không có ý xấu gì, mọi người đều tôn trọng.”

     “Ta nhìn trúng ngươi, ngươi coi trọng ta, sau khi bày tỏ tâm ý lẫn nhau, ngươi chính là bạn trai ta, ta cũng là bạn trai ngươi. Mọi người đều tán thành chúng ta là một đôi, có thể làm bất cứ việc thân mật gì.”

     “Nếu sau này chúng ta ở cùng 1 chỗ thật tốt, nguyện ý giúp đỡ lẫn nhau đi cả một đời, liền đi đề thân, đôi bên phụ mẫu gặp nhau, đính hôn, thương thảo việc thành hôn, sau đó là kết hôn.”

     Tạ Dương Diệu nói: “Lời ngươi nói có chút mới lạ, nhưng mà ta lại không coi trọng ngươi, cho nên ta không phải bạn trai ngươi, ngươi cũng không phải bạn trai ta.”

     “Ngươu chướng mắt ta? ”

     Thẩm Trạch Lan chậm rãi cười, đôi mắt màu xanh xám, lộ ra một tia hàn ý.

     Cậu thu hồi kiếm, nửa quỳ trên mặt đất, nghiêng thân tới gần sau tai đối phương, ngữ khí nhàn nhạt mang theo nhiệt khí, thôi vào tai đối phương.

     “Đạo hữu, dung mạo ta không đẹp sao?”

     Tai Tạ Dương Diệu bị nhiệt khí làm nóng lên.

     Toàn thân hắn kéo căng, ngón tay cong lên, các khớp xương rõ ràng có chút trắng bệch.

     "Ngươi không thích loại hình như ta?" Thẩm Trạch Lan lại hỏi.

     Tạ Dương Diệu vô thức ngửa ra sau mấy phần, khí lực chưa khôi phục, vì quá vội vàng, mà ngã trên mặt đất.

     Đá vụn trên mặt đất đã sớm bị Thẩm Trạch Lan dọn dẹp sạch sẽ, khi ngã xuống, cũng không đau.

     Thẩm Trạch Lan ánh mắt đuổi theo hắn.

     Tạ Dương Diệu không nhìn Thẩm Trạch Lan, thẳng thắn nói: “Lan đạo hữu tự nhiên là đẹp mắt, đời này người mà ta gặp qua, đều không thể so được với Lan đạo hữu.”

     “Chỉ là ta vừa mới nói, ta không phải đoạn tụ, nhưng ta có mấy người bằng hữu thích nam nhân, tướng mạo, nhân phẩm, gia cảnh đều rất tốt.”

     “Nếu Lan đạo hữu cảm thấy hứng thú, đợi rời đi nơi này, đi theo ta đến Phi Long châu, ta giới thiệu cho các ngươi nhận biết.”

     Thẩm Trạch Lan cười nói: “Tướng mạo, nhân phẩm, gia cảnh của họ có tốt bằng ngươi không?”

     “Tướng mạo, nhân phẩm đều tốt, gia cảnh…. ”

     Dĩ nhiên là không tốt bằng hắn.

     Tạ Dương Diệu là thiếu chủ cao quý của Cửu Châu, luận gia cảnh, toàn bộ Cửu Châu, không một người có thể địch nổi.

     Đối phương còn cố tình hiểu lầm ý hắn.

     “Gia cảnh so ngươi tốt, ta cũng không muốn, ta nhìn trúng là ngươi, chỉ cần ngươi.”

     Thẩm Trạch Lan khom lưng, tới gần hắn một chút, nhìn thẳng vào mắt hắn.

     Tạ Dương Diệu bên tai đỏ thấu, từ thị giác của hắn, có thể nhìn thấy từng chiếc lông mi của đối phương.

     “Ngươi và ta mới lần đầu gặp nhau, không có tình cảm, cũng không hôn ước gì… ”

     "Làm người yêu, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm." Thẩm Trạch Lan nói, “ Nếu không thể bồi dưỡng ra tình cảm, cái khác tự nhiên không đề cập tới, chỉ xem như sương sớm, tán là được.”

     “Cái này tự nhiên là không được, đã ở cùng một chỗ, liền phải ở chung cả đời.”

     Thẩm Trạch Lan nhìn hắn.

     Tạ Dương Diệu nói “Lan đạo hữu đừng ép ta nữa, thực không dám giấu giếm, ta đã có gia thất, không thể có lỗi với đối phương.”

     "Thật không?" Thẩm Trạch Lan dò xét hắn.

     Tạ Dương Diệu thấp giọng nói: “Không dám lừa gạt Lan đạo hữu.”

     Thẩm Trạch Lan không ngờ tới đối phương lại có gia thất.

     Khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tạ Dương Diệu, liền vô thức nhận định đối phương cũng giống như mình, không có người yêu, lại không có gia thất.

     Đáy mắt xẹt qua một tia buồn bực, Thẩm Trạch Lan giương mắt lên, tỉ mỉ quan sát hắn.

     Ánh mắt chạm đến bên tai đỏ thấu của đối phương, cậu nhẹ nhàng nhướng mày, duỗi tay ra sờ lỗ tai đối phương.

     “Người có gia thất, da mặt lại mỏng như vậy, cũng là lần đầu tiên ta thấy a.”

     Tạ Dương Diệu khuỷu tay chống đất, lui về sau 1 chút.

     “Lan đạo hữu, xin tự trọng.”

     Thẩm Trạch Lan toàn thân hai trăm linh sáu khối xương, hai trăm linh năm khối đều là phản cốt. Không muốn cậu đụng, cậu càng muốn đụng, cậu tới gần đối phương một chút, lần nữa đưa tay.

     Tạ Dương Diệu lại lui về sau.

     Thẩm Trạch Lan nhíu mày, lần nữa tới gần.

     Tạ Dương Diệu lại lui… không đường thối lui, hắn đã thối lui đến bên mép hố.

     Thẩm Trạch Lan đứng lên, đang muốn nhắc nhở sau lưng hắn có hố nước, nhưng hắn lại cảnh giác, lại lùi ra sau, "tủm" một tiếng, rơi vào trong hố, bọt nước văng khắp nơi.

     Thẩm Trạch Lan “…. ”

     Ánh mắt Thẩm Trạch Lan có chút phức tạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play