Cậu cười rộ lên, phi thường xinh đẹp, như xuân tuyết tan rã, cũng không hơn thế này.
Tạ Dương Diệu có chút lóa mắt, hơi dời đi ánh mắt.
“Hảo ý của đạo hữu ta xin nhận, nhưng thật sự không cần.”
Đối phương liên tục cự tuyệt, Thẩm Trạch Lan tự nhiên sẽ không tìm việc cho mình, cậu buông tay ra, nói: “Đạo hữu cần phải uống nước? ”
Trời nắng gắt, Tạ Dương Diệu nghĩ nghĩ, nói :"Phiền đạo hữu.”
Trước đó Thẩm Trạch Lan đã dùng lá chuối tây đựng nước uống, đặt ở một bên, liền đứng lên, cầm nước đút cho đối phương.
Làm xong chuyện này, cậu ngồi trở lại chỗ cũ, dùng đao gỗ mở bụng thỏ rừng, cẩn thận lấy nội tạng.
Tạ Dương Diệu nằm một hồi, có chút sức lực, hắn chống mặt đất ngồi dậy.
Nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Trạch Lan, hỏi:
“Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào ”
Đi lại bên ngoài, dùng tên thật rất dễ dính đến chuyện phiền toái không cần thiết.
Thẩm Trạch Lan nhìn lướt qua cây cối um tùm xung quanh, nhìn đến cây cổ thụ xanh đen xanh, đáp.
“Lan Đại.”
Người sau nghe vậy, nói “Lan đạo hữu.”
Hắn châm chước lời nói một chút, rồi nói “Ta đi ra ngoài làm việc, xảy ra chút sự tình, vốn muốn mau chóng thoát thân, không ngờ gặp phải yêu thú tập kích, rơi xuống đây, may mắn được Lan đạo hữu cứu giúp.”
“Ân cứu mạng, suốt đời khó quên. Ngày sau, Lan đạo hữu có chuyện gì cần ta hỗ trợ, cứ việc nói…. ”
Thẩm Trạch Lan ngắt lời hắn.
Cậu cười khẽ một tiếng, nói: “Đạo hữu, ta cứu ngươi, thật ra là coi trọng ngươi, hi vọng ngươi làm bạn trai ta.”
Không khí đọng lại, đối phương trầm mặc thật lâu, cau mày nói:
“Lan đạo hữu, ta không rõ, bạn trai là có ý gì? Là ngôn ngữ quê ngươi?”
Thẩm Trạch Lan ở trong đầu mô phỏng qua tình cảnh này vô số lần, cậu thả chậm động tác lấy nội tạng thỏ rừng, chậm rãi nói:
“Bạn trai có ý là, người yêu.”
Tạ Dương Diệu…..?
Tạ Dương Diệu lộ ra vẻ mờ mịt.
Hắn nhìn nhìn chính mình, lại nhìn về phía Thẩm Trạch Lan, khó nhọc nói: “Ngươi muốn ta làm người yêu của ngươi.”
Đây không phải là nói nhảm sao?
Thẩm Trạch Lan gật đầu.
“Như thế nào? ”
Tạ Dương Diệu không nói lời nào.
Thẩm Trạch Lan dọn dẹp sạch sẽ nội tạng thỏ rừng, rửa tay sạch sẽ, từ trên lá chuối tây lấy ra một thanh kiếm gỗ.
Thẩm Trạch Lan là kiếm tu, nên không thể không có kiếm, cho dù là không thể dùng kiếm, cho nên lúc rảnh rỗi, cậu đi dạo xung quanh, chọn lựa nhánh cây có chất gỗ cứng rắn, chẻ thành trường kiếm.
Đến cùng gỗ là vật liệu thô ráp, dù là phương diện nào, đều kém rất xa thanh kiếm lúc đầu.
Thẩm Trạch Lan nắm lấy trường kiếm, mũi kiếm lướt qua mặt đất, cắt đứt mấy bụi cỏ.
“Lan đạo hữu...”
Tạ Dương Diệu lời còn chưa nói ra khỏi miệng, có mùi cây cỏ thơm ngát đập vào mặt, ngay sau đó, trường kiếm đã gác trên cổ hắn.
Thẩm Trạch Lan mỉm cười nói: “Đạo hữu, có phải ngươi chưa nghe rõ lời ta nói trước đó hay không, thỉnh ngươi nghe rõ.”
“Ta coi trọng ngươi, mong ngươi làm bạn trai ta.”
Tạ Dương Diệu “…. ”
Thẩm Trạch Lan nói: “Nói gì đi chứ, ngươi có nguyện ý làm bạn trai của ta hay không.”
Tạ Dương Diệu “….”