Dòng nước thấm ướt cẩm y, giọt nước trong suốt thuận theo cơ bắp săn chắc trượt xuống. Dưới tình huống không thể cử động, một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể làm cả người ngứa ngáy vô cùng.

     Tạ Dương Diệu giật giật mí mắt, đem thần thức tiếp tục trải ra bốn phía.

     Bầu trời nắng gắt, bốn phía vách đá dựng đứng vây quanh, ở giữa những tảng đá lớn, mọc lên cây nhiều Tùng nhỏ, cấm rễ cực sâu.

     Thoáng suy tư, Tạ Dương Diệu nhận ra mình đang ở dưới vách đá.

     Hắn đem thần thức đặt ở vị trí cách hắn hai mét.

     Vị trí này bày mấy tào lá chuối tây.

     Lá chuối tây xanh mơn mởn, bên trên 1 tào đặt mấy loại trái cây mà hắn không biết, một tào đặt một con thỏ hoang, trên cổ còn dính máu, hẳn là vừa cắt cho máu chảy ra.

     Cách hắn gần nhất là 1 người thiếu niên bạch y, ngồi xếp bằng trên lá chuối tây, dáng dấp đặc biệt xinh đẹp.

     Thiếu niên bạch y thân hình đơn bạc, lông mày rũ xuống mang theo vẻ mệt mỏi.

     Ánh nắng xuyên qua cành lá rậm rạp trên đầu, rơi xuống mặt đất vài vòng sáng lốm đốm, thiếu niên vừa vặn ngồi bên cạnh vòng sáng, dưới ánh sáng phản chiếu, yếu ớt giống như món đồ sứ quý giá.

     Tạ Dương Diệu chưa từng gặp qua người như vậy.

     Hắn cảm thấy, nếu mình chạm một chút, đối phương liền nát.

     Thiếu niên bạch y lúc này thu tay lại, xem ra, mới vừa rồi là hắn bấm pháp quyết dẫn nước tưới mình.

     Tạ Dương Diệu chú ý tới cái hố to gần đó, trong hố tích đầy nước trong vắt.

     Thanh niên bạch y không có tinh thần gì, sau khi thu tay lại, cúi đầu, cố định thỏ rừng, ngón tay thon dài cầm lấy đao gỗ, cắt qua miệng con thỏ, chuẩn bị lột da.

     Tạ Dương Diệu suy nghĩ 1 lúc mới hiểu được tình huống hiện tại.

     Lúc này, thiếu niên bạch y nhìn về phía hắn.

     Tạ Dương Diệu chạm mắt Thẩm Trạch Lan.

     Hắn mới phát hiện, đôi mắt của đối phương là màu xanh xám.

     Làm hắn nhớ tới biển cả mênh mông dưới chân Phù Vân Tiên Sơn.

     Phù Vân Tiên Sơn, là trung tâm quyền lực tối cao ở Cửu Châu, có diện tích lớn nhất, tự nhiên tài nguyên phong phú nhất Cửu châu, bởi vì trôi nổi trên mặt biển, ẩn nấp ở giữa tầng mây, cho nên được gọi là Phù Vân Tiên Sơn.

     Tạ Dương Diệu tu luyện mệt mỏi, thích nhất đứng tại đỉnh núi phía bắc Phù Vân Tiên Sơn, nhìn ra biển lớn.

     Mặt trời dâng lên từ mặt biển, xua tan sương mù mỏng manh, trong khoảnh khắc, tia sáng vạn trượng nhiễm lên mặt biển, vàng son lộng lẫy.

     Thẩm Trạch Lan bị cảm, đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, liếc nhìn thoáng qua, còn không nhận ra thanh niên đã tỉnh.

     Cậu quay đầu lại, ấn đao gỗ, cắt từ phần da miệng, cắt tới phần bụng, đem da thỏ lột ra, lúc này mới ý thức được thanh niên đã tỉnh.

     Mặc dù vẫn luôn hi vọng thanh niên tỉnh lại, nhưng đối phương lúc này tỉnh lại, cậu không có nửa điểm chuẩn bị tâm lý.

     Ngơ ra một lúc, trong lòng Thẩm Trạch Lan đã có dự định, quay đầu nhìn về phía thanh niên, nói “Tỉnh? Cảm giác như thế nào.”

     Thẩm Trạch Lan nói xong mới chú ý tới thanh niên hình như không thể cử động, buông thỏ xuống, rửa tay sạch sẽ, đi đến bên cạnh Tạ Dương Diệu, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giúp hắn hoạt động cánh tay.

     Thẩm Trạch Lan là lần đầu tiên làm loại chuyện này, thủ pháp cực kì không thuần thục, mọi cử động lộ ra vẻ lạ lẫm.

     Tạ Dương Diệu không thích người khác chạm vào, nhưng đối phương là có ý tốt, hắn áp xuống phản cảm, nói:

     “Đạo hữu, không cần phải như thế.”

     Hắn đã lâu rồi không uống nước, cổ khô khốc, giọng nói khàn vô cùng.

     "Tại hạ nằm một lát là được." Tạ Dương Diệu dừng một chút rồi nói tiếp.

     Chỉ 2 câu ngắn ngủi, Thẩm Trạch Lan liền nhìn ra "Gấu trúc" là người rất có giáo dưỡng.

     "Không đáng ngại." Thẩm Trạch Lan cười nói.     

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play