Bạn Trai Đệ Nhất Cửu Châu [xuyên thư]

5.1


3 tháng

trướctiếp

    Ngày thứ hai.

    Thẩm Trạch Lan tỉnh lại, phần da bị lộ ra bên ngoài chỉ có hai ba vết muỗi đốt, cậu nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên, trên da thanh niên cũng chỉ có lẻ tẻ mấy vết muỗi đốt. Lá bạc hà xác thực có tác dụng.

     Cậu thư giãn gân cốt, bấm pháp quyết thanh tẩy, rửa sạch nước bạc hà trên người cậu và thanh niên, vẽ linh văn, sau đó vừa ăn trái cây vừa đi đến dòng sông.

     Hôm nay dậy hơi trễ, cậu phải nhanh chóng đi đến dòng sông, trước khi trời nắng gắt, phải đem nước dẫn tới bên cạnh thanh niên.

     Nếu không đối phương lại muốn bốc cháy.

     Ánh nắng xuyên qua cành lá rậm rạp, lặng yên rơi vào thiếu niên ốm yếu đang đi trên mặt đất.

     Thẩm Trạch Lan mặc một thân áo bào màu trắng, áo bào được ánh mặt trời phủ lên, có mấy phần nội liễm lại lộng lẫy.

     Cậu cầm gậy, đi ra bờ sông, đối mặt với nước sông đang dân trào mãnh liệt, ngẫm lại dẫn thủy quyết.

     Trí nhớ Thẩm Trạch Lan không tệ, đã nhớ ra dẫn thủy quyết, cậu khép lại hai ngón tay, một bên ở trong lòng niệm dẫn thủy quyết, một bên thúc giục linh lực, từ trong sông dẫn ra một dòng nước, dẫn dòng nước hướng chỗ hố to mà đi.

     Dòng nước như một sợi chỉ bạc, vượt qua đỉnh đầu cậu, hướng về phía hố to.

     Mới đi được nửa đường, bởi vì động tác có chút kịch liệt, hàn khí trong cơ thể Thẩm Trạch Lan bắt đầu chạy tán loạn, cậu cắn răng nhịn đau, mạnh mẽ dẫn dòng nước đi vào hố to, đem hố to tẩy rửa ba lần, lại đem hố to đổ đầy nước, mới dừng thúc giục linh lực.

     Vừa thu lại linh lực, Thẩm Trạch Lan liền kêu rên ra tiếng, cậu dựa vào cây cối cạnh bờ sông, trượt ngồi trên mặt đất.

     Hòa hoãn hồi lâu, hàn khí mới đình chỉ.

     Thẩm Trạch Lan phủi nhẹ vết bẩn trên người, trở về bên người thanh niên, ở ven đường còn hái được chút hoa quả.

     Vào lúc này, mặt trời cũng lên cao.

     Trước khi thân thể thanh niên bốc cháy, Thẩm Trạch Lan thả trái cây trong tay xuống, làm tốt công tác phòng ngừa miệng vết thương dính nước, sau đó lấy ra 1 ít nước từ trong hố, tưới lên người thanh niên, đem hắn tưới đến ướt sũng.

     Có một hố to nước sông này, Thẩm Trạch Lan tốn ít sức lực hơn.

     Cậu xếp bằng ngồi dưới đất, tu luyện một hồi, phát giác nước trên người đối phương sắp khô, liền tưới nước, lại tu luyện một hồi, lại phát giác nước trên người đối phương sắp khô, lại tưới nước, lâp đi lập lại, thẳng đến mặt trời xuống núi, mới có thể nghỉ ngơi.

     Ngày thứ hai, mặt trời gắt như cũ, Thẩm Trạch Lan đành phải làm giống hai ngày trước, trông coi tưới nước cho “Gấu trúc”.

     "Gấu trúc" hạ nhiệt độ +1

     "Gấu trúc" hạ nhiệt độ +2

     "Gấu trúc" hạ nhiệt độ +3

     "Gấu trúc" hạ nhiệt độ +6

     "Gấu trúc" hạ nhiệt độ +19

     Sau hơn nửa tháng, Thẩm Trạch Lan dựa vào hấp thu linh khí, cần cù chăm chỉ rốt cục cũng chữa khỏi nội thương cho “Gấu trúc”.

     Đối phương vẫn như cũ chưa tỉnh, Thẩm Trạch Lan suy đoán, có thể là do ngoại thương chưa tốt.

     Cậu tìm thảo dược, đổi thuốc cho đối phương.

     Có lẽ dạo này quá mệt mỏi, cậu bị cảm.

     Thay xong thuốc, Thẩm Trạch Lan ngồi dưới bóng cây, mê man suy nghĩ, nếu ngoại thương của đối phương tốt lên, mà còn bất tỉnh, cậu sẽ đi nhặt nhánh cây, dự định giết thỏ ăn.

     Lúc tìm kiếm thảo dược, cậu phát hiện thỏ hoang.

     Cả ngày ăn trái cây, cậu đều ăn thành quả tử, thế là bắt thỏ hoang, dự định thay đổi khẩu vị.

     Vót nhọn nhánh cây, phủ lên linh lực, sắc bén như đao.

     Thẩm Trạch Lan cầm nhánh cây, cắt đứt động mạch chủ của thỏ hoang, để máu chảy cạn. Thoáng thấy nắng lại gắt, buông thỏ rừng, bấm pháp quyết, nhìn cũng không nhìn, thản nhiên tưới nước.

     Thanh niên giờ phút này đã tỉnh, chỉ là nằm quá lâu, cơ bắp ở trạng thái thả lỏng, cả người vô lực, không cách nào đứng dậy.

     Dù không thể đứng dậy, hắn vẫn đề cao cảnh giác, bất động thanh sắc thả ra thần thức.

     Tu sĩ tới Kim Đan kỳ, liền có thể điều động thần thức.

     Thần thức là con mắt thứ 2 tu sĩ, theo tu vi tu sĩ tăng lên, tu sĩ Kim Đan kỳ, đứng tại chỗ, sử dụng thần thức, có thể nhìn thấy phạm vi mấy dặm.

     Tạ Dương Diệu nhớ rõ trước khi mất đi ý thức, đang định ngự đao tiến về phủ thành chủ của Kỳ Lân thành ở Thiên Tinh châu.

     Lúc hắn đi ra ngoài trừ ma, bị người ám toán, ngã vào hang ma quật, cũng may là hắn mang theo hộ thân hoa cùng khu ma linh, mới không xảy ra chuyện, từ ma quật bò ra tới.

     Người ám toán thấy hắn chưa chết, liền sử dụng yêu thú đuổi giết hắn.

     Linh lực trong cơ thể hắn hao hết, bản thân bị trọng thương, cố sức ném yêu thú ra, dự định tiến về phủ thành chủ Kỳ Lân thành nghỉ ngơi một chút, thuận tiện chữa thương.

     Bây giờ hắn đang ở đâu?

     Hắn ngã vào trong núi?

     Nhưng nếu là ngã vào trong núi, thì làm sao nội thương lại tốt? Ngoại thương còn được băng bó?

     Sau khi Tạ Dương Diệu tỉnh lại, đã phát giác bản thân khác thường.

     Lấy hắn làm trung tâm, thần thức hướng bốn phía trải rộng.

     Chưa trải ra bao xa, biết rõ nơi đây là nơi nào.

     Bỗng nhiên trên trời xuất hiện một dòng nước, ngay sau đó, nước tản ra, đổ xuống người hắn.

     Tạ Dương Diệu…?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp