Bước chân của Lộc Dư An đột nhiên dừng lại, đôi mắt màu hổ phách khó tin nhìn về phía anh trai mình.
Hại chết mẹ?
Tuy giọng nói của Lộc Vọng Bắc nghe có vẻ bình tĩnh nhưng từng lời anh ta nói ra lại lạnh lẽo đến thấu xương: “Nếu không phải vì cố chấp muốn sinh cậu ra, sao mẹ lại khó sinh được. Nếu không phải vì để cậu được sinh ra đời, mẹ sẽ qua đời sớm đến vậy sao?” Từ lúc có ký ức Lộc Vọng Bắc đã không thích người em trai này, vì sự ra đời của cậu, mà sức khỏe của mẹ đã kém hơn nhiều so với trước kia, cả người vô cùng yếu ớt, ở trong nhà vừa ngang ngược vừa không nói lý lẽ.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu trốn người lớn chạy vào trong nước chơi, mỗi lần cậu lén ra ngoài chơi, người bị mắng sẽ là anh trai.
Mỗi lần bị tìm thấy, bọn họ đều dặn đi dặn lại là không được nghịch nước một mình, nhưng không có chút hữu dụng nào.
Lộc Vọng Bắc nhớ rõ ngày hôm đó là sinh nhật của mình, anh ta và bạn bè đã hẹn với nhau xong xuôi hết rồi, nhưng mà Lộc Dư An cứ luôn đòi phải đi công viên, anh ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể chiều theo ý cậu, đi theo cậu và mẹ đến công viên ven sông.
Thậm chí anh ta còn nhớ mực nước ở lan can và bảng cảnh báo lúc Dư An và mẹ xảy ra chuyện, nhưng Lộc Dư An từ nhỏ đã được cưng chiều sao mà chịu ngoan ngoãn nghe lời người lớn? Cuối cùng Lộc Dư An cứ như vậy mà hủy hoại căn nhà này.
Mà từ ngày hôm đó trở đi anh ta cũng không tổ chức sinh nhật với bất kỳ ai nữa.
Lộc Dư An không rõ tung tích, tất cả mọi người đều nghĩ cậu đã chết chìm rồi. Nhưng chỉ có mình mẹ là không tin, mò vớt mấy ngày, mẹ càng ngày càng tiều tụy.
Sau đó có người ở hạ lưu nói đã gặp cậu, thậm chí còn lấy ra ngọc phật mà cậu hay mang theo bên người, thề thốt rằng đứa bé đã được người ta cứu đi, mẹ lại bắt đầu phát điên đi tìm.
Trước khi Ninh Ninh đến, mẹ nằm liệt giường trong phòng ngủ càng ngày càng ốm yếu. Chân mày của ba luôn nhíu chặt dường như chưa từng giãn ra, tuổi thơ của anh ta toàn những ký ức u ám ép tới nỗi anh ta không thể nào thở nổi, toàn bộ đều tái hiện trong đầu Lộc Vọng Bắc. ( truyện trên app tyt )
Toàn bộ bi kịch gia đình đều vì người em trai này.
Trong những năm tháng chậm rãi lớn lên, trong đầu Lộc Vọng Bắc vẫn luôn lặp đi lặp lại suy nghĩ này——
Sao Lộc Dư An không chết chìm luôn cho xong.
Nếu anh ta không có người em trai này, Ninh Ninh mới là em trai của anh ta, nhà bọn họ nhất định sẽ không giống thế này.
Sau khi Lộc Vọng Bắc nói xong, mọi người đều kinh ngạc im lặng.
Loại im lặng này dường như không phải là vì lúng túng, mà giống như mọi người đã ăn ý ngầm thừa nhận sự thật này.
Một lúc lâu sau Lộc Chính Thanh mới quát một tiếng nhưng lại không theo một chút trách cứ nào: “Vọng Bắc.”
Chỉ một câu đơn giản, đã nói rõ tất cả.
Thì ra là như vậy.
Khóe miệng Lộc Dư An đột nhiên cong lên, nhìn những người máu mủ ruột thịt trước mặt mình, cuối cùng cậu cũng hiểu, thì ra tất cả những khốn khổ của cậu trong thời gian qua đều có nguyên nhân của nó. Đó là lý do vì sao bọn họ lại yêu thương Lộc Dư Ninh hơn.
Cậu cứ cho rằng do bản thân cậu không đủ giỏi giang, nên mới khiến bọn họ thất vọng như vậy.
Thì ra bọn họ vẫn luôn trách cậu, cũng chưa từng yêu cậu, cho đến bây giờ bọn họ cũng đâu có yêu thương gì cậu, vậy thì sao có thể nói sự yêu thương mà mọi người dành cho cậu đã bị Lộc Dư Ninh cướp đi được chứ?
Nhưng mà, ngay từ đầu là do bọn họ rước cậu về nhà họ Lộc mà, cũng đâu phải cậu cầu xin người nhà họ Lộc đưa cậu về đâu.
Nếu như bọn họ không cần cậu thì tại sao lại còn mất công đón cậu trở về chứ? Cần gì phải giả mù sa mưa duy trì tình cảm gia đình đầy ảo tưởng này suốt bốn năm khiến cho cậu có những mong đợi không cần thiết ấy. Cậu cũng không phải kiểu người không có tình yêu thì không sống nổi. Trong mười năm qua cậu vẫn sống như vậy, nếu bọn họ đã nói rõ ràng rồi, cậu cũng sẽ không dây dưa nữa.
“Đây là gì?” Chắc vì bầu không khí quá lúng túng, Lộc Dư Ninh vớt cuộn giấy ướt từ trong ao lên, cố gắng nói sang chuyện khác, cắt đứt chủ đề này: “Đây là ——Ung thư biểu mô tế bào nhẫn dạ dày—— Có khả năng di căn——” Lộc Dư Ninh nghi ngờ đọc lên, trong báo cáo đã bị làm ướt, đã có nhiều chữ bị nhòe đi, cũng không biết đây là báo cáo gì.
“Cái này là của ai vậy?” Lộc Dư Ninh chỉ cho rằng thứ này là của nhân viên công tác đánh rơi, đôi mắt lo lắng, lo lắng cho một người xa lạ không hề quen biết, nhưng cậu ta vừa nhìn về phía Lộc Dư An, chợt nghĩ đến một khả năng, đôi mắt trợn to.
Chỉ là cậu ta còn chưa kịp nói ra phỏng đoán của mình, Lộc Vọng Bắc đã nhẹ nhàng rút tờ giấy ra khỏi tay Lộc Dư Ninh, ném xuống đất, chán ghét nói: “Ninh Ninh ngoan, đừng đụng vào đồ dơ.”
“Nhưng mà——” Lộc Dư Ninh còn định nói gì đó.