Trong một con hẻm ở khu ổ chuột tại Nam Thành, gió đông rét buốt thổi vù vù qua vách tường vừa dài vừa hẹp.

Lộc Dư An nhúc nhích bàn tay tê cóng, hoàn thành nét ký tên cuối cùng lên bức tranh.

Bức tranh này đã bị trì hoãn lâu lắm rồi, trong bức tranh đường nét tỉ mỉ, đậm nhạt vừa phải, một người phụ nữ mặc sườn xám trắng đang ôm hai đứa bé trong lòng, lác đác vài nét, người phụ nữ dịu dàng rũ mắt cúi đầu hiện lên trang giấy một cách sống động, đứa bé trong vòng tay bà ấy ngây ngô đáng yêu.

Kể từ khi được chẩn đoán là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cậu đã xin lỗi và ngừng vẽ hết tất cả tranh cậu nhận.

Bác sĩ nói với cậu rất rõ ràng, đã lan rộng rồi, cứu chữa cũng chẳng còn ý nghĩa.

Chỉ có bức tranh này, cậu cứ vẽ rồi lại dừng, cuối cùng vẫn cắn răng tu vá cho xong.

Bức tranh này không giống những bức khác, nó là một nửa tác phẩm mẹ cậu để lại.

Cũng là tác phẩm cuối cùng và duy nhất cậu hợp tác với mẹ.

Thật ra cậu hoàn thành không được tốt cho lắm, cậu không được tính là từng học vẽ tranh chính quy, chỉ là hồi nhỏ đi theo ông hàng xóm có tính tình kỳ quặc học vẽ đứt quãng được một thời gian, sau này tay phải của cậu bị thương nên dù sau đó cậu có cố gắng để phục hồi thì cũng không thể khôi phục chức năng hoàn toàn, vẽ tranh vốn không phải là một chuyện dễ dàng với cậu, huống chi sau khi được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày, cậu lại ngày càng sa sút.

Mà tu vá tranh nó còn khó hơn cả vẽ lại một bức mới.

Nhưng cậu đã làm được.

Chàng trai hiếm khi nở một nụ cười mỉm cực kỳ khó nhận ra, ngũ quan của cậu vốn mang vẻ đẹp hơi hung tàn, giữa mi tâm còn có một vết sẹo dài dữ tợn to cỡ ngón tay cái, cậu không thích cười, luôn luôn bướng bỉnh, không hòa đồng tách mình ra khỏi mọi người, khí chất quanh người cực kỳ mang tính công kích, người xung quanh nếu không thấy cậu khó gần nên giữ khoảng cách thì cũng thấy cậu càn rỡ làm liều, là một nhánh cây mọc xoắn cong queo, vô phương cứu chữa.

Thế nhưng khi cậu nở nụ cười này, vô cớ đã làm tan đi vẻ hung tàn trên người, thậm chí trên gò má hết sức gầy gò của chàng trai còn vươn đôi nét yếu đuối khá dịu dàng.

Giờ đang là thời điểm lạnh nhất của mùa đông.

Trong nhà cũng chỉ đỡ hơn bên ngoài một chút mà thôi.

Căn nhà cũ được xây bằng gỗ nên hiệu quả giữ ấm không hề tốt, Lộc Dư An đã quấn cơ thể cậu hơi béo ú nhưng đầu ngón tay vẫn lạnh đến mức thấy tê cứng.

Mạng lưới điện cũ kỹ của khu ổ chuột chịu không nổi công suất của điều hòa hoặc những thiết bị giữ ấm khác, dùng chúng rất dễ bị chập mạch, còn có rủi ro về an toàn nên chủ nhà đã ban lệnh cấm sử dụng.

Căn nhà cho thuê ở ghép kế bên có đôi người yêu hay dùng những thứ có công suất lớn, còn suýt gây ra hỏa hoạn, cô gái thuê nhà chung với họ giận đến mức cãi nhau một trận với đôi kia, nhưng con gái người ta da mặt mỏng, không những cãi không lại đôi người yêu ăn nói khó nghe kia mà còn bị tên bạn trai uy hiếp ngược lại, cô ấy bèn ấm ức nửa đêm ngồi khóc ở ngoài cửa. Lúc đó bệnh tình của Lộc Dư An còn chưa nghiêm trọng như bây giờ, cậu tìm cơ hội chặn tên bạn trai kia trong ngõ, rồi sau đó gia đình kia khách sáo với cô gái ấy hơn rất nhiều.

“Meo...” Tiếng mèo kêu nhỏ xíu vang lên từ bên ngoài cửa sổ kính gỗ sơn nâu đỏ đã bong sơn lốm đốm.

Trên người chú mèo mướp đứng ngoài lớp kính phủ một lớp tuyết mỏng, nó ngước đôi mắt to tròn vành vạnh cọ vào cửa sổ kính.

“Lạch cạch” một tiếng, Lộc Dư An vừa kéo cửa sổ bằng gỗ cũ mèm ra một khe hở là chú mèo mướp đã vội vã chen vào, run người cho vơi tuyết, nó ngồi xổm trên bệ cửa sổ, vòng đuôi ra chân trước, thân thiết cọ lên lòng bàn tay của Lộc Dư An.

Nhưng Lộc Dư An nhíu mày đẩy nó ra xa.

Chú mèo mướp này là thú cưng khách thuê nhà trước nuôi thả rông, sau khi dọn đi thì bỏ mặc nó.

Chú mèo mướp chẳng những không được xem là đáng yêu, được xếp vào dạng xấu nhất trong số những con mèo xấu mà Lộc Dư An từng gặp, mà ngay cả đánh nhau cũng không giỏi lắm, không phải bị mèo khác cắn bị thương ở chân thì sẽ bị cào rách mặt, trên người thường xuyên có vết thương, vừa xấu vừa trọc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Thậm chí cũng không được khôn cho lắm.

Ngay cả nhà đổi chủ cũng không nhận ra.

Mèo hoang lang thang bên ngoài gần gũi với con người không phải là chuyện tốt lành gì, chúng mãi mãi sẽ không biết rằng tiếp cận chúng chính là con người hay là ác quỷ.

Lộc Dư An không muốn cho chúng có nhận thức sai lầm nên cậu luôn đẩy mèo mướp ra.

Nhưng lần nào mèo mướp cũng sẽ miệt mài sáp lại, cọ cơ thể bẩn của nó vào góc áo của Lộc Dư An, kêu meo meo dẻo nhẹo lấy lòng, nhưng nó không biết làm như vậy sẽ càng hiện rõ sự xấu xí của nó hơn.

Nếu nói lúc không làm nũng còn hơi thanh tú thì lúc làm nũng chỉ còn lại sến thôi.

“Ngốc thật.” Lộc Dư An không nhịn được nói nhỏ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play