Nhìn theo ánh mắt của Lộc Dư Ninh, anh ta gần như nhìn Lộc Dư An với vẻ khắc nghiệt rồi giễu cợt: “Sao nào? Chẳng lẽ lại là Lộc Dư An hay sao?” Anh ta dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: “Cậu lại nghĩ ra trò gì mới à? Bắt đầu giả vờ bị bệnh rồi sao?”

“Anh ơi——” Anh ta vẫn chưa nói xong, Lộc Dư Ninh đã kéo tay Lộc Vọng Bắc ngăn lại, Lộc Dư Ninh lo lắng nhìn về phía Lộc Dư An: “Anh hai——” Vừa nãy tình trạng của của anh hai cũng không tốt lắm.

Lộc Dư An ngước mắt nhìn một nhà ba người nhà họ Lộc.

Vốn dĩ cậu cho rằng mình sẽ vô cùng đau khổ, nhưng vào lúc này, trong lòng cậu chỉ có cảm giác chán nản mà thôi.

Lộc Dư An nhìn tờ báo cáo mà Lộc Vọng Bắc giẫm ở dưới chân, cậu còn có tâm trạng cười ra tiếng, cũng không còn nhíu chặt lông mày nữa, cậu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói như thể chuyện không liên quan đến mình: “Không phải.”

Thậm chí cậu cũng không muốn nói thêm quá nhiều.

Cậu quay đầu rời đi, hành động đột ngột này khiến Lộc Vọng Bắc hơi sửng sốt.

Loại người như Lộc Dư An lẽ ra sẽ xông lên đấm anh ta một cái, rồi lại tiếp tục cãi nhau vô lý một lượt, anh ta đã hoàn toàn xé rách bộ mặt người anh trai tốt của mình, đã nói ra những suy nghĩ độc ác mà mình đã chôn sâu trong lòng nhiều năm nay.

Nhưng Lộc Dư An lại không làm gì cả.

Thậm chí lúc nãy, Lộc Dư An còn nhìn anh ta với ánh mắt xa lạ đến đáng sợ, đôi đồng tử màu hổ phách không còn chút ánh sáng nào.

Trong lòng Lộc Vọng Bắc đột nhiên dâng lên nỗi khó chịu không thể giải thích rõ, sự khó chịu chết tiệt này, vô cùng chua xót.

Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía ba mình, nhưng ba cũng đang hoang mang nhìn theo bóng lưng của Lộc Dư An, dường như không hề suy nghĩ gì, dùng sự uy nghiêm thường có của mình, nghiêm khắc hô lên như thói quen: “Lộc Dư An, con đứng lại cho ba!”

Nhưng Lộc Dư An lại giống như không nghe thấy vậy.

“Nếu hôm nay con rời khỏi nhà họ Lộc, thì mãi mãi đừng trở về nữa!”

Nhưng bước chân của Lộc Dư An không hề dừng lại, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Lộc Dư An tưởng rằng mình có thể tự về nhà.

Nhưng cậu lại ngất xỉu ở dưới chân núi, được một người tốt không biết tên đưa đến bệnh viện.

Thời gian còn lại của cậu không nhiều, nhưng cũng đủ để cậu sắp xếp hậu sự cho mình, ví dụ như nhận nuôi một bé mèo cam.

Không biết tại sao bệnh tình của cậu trở nặng rất nhanh.

Trong khoảng thời gian cuối cùng, y tá phụ trách việc hiến tặng nội tạng của cậu luôn xác nhận với cậu, vào thời khắc cuối đời có cần giúp cậu tìm người nhà đến ở bên cạnh cậu không.

TV trong phòng bệnh phát tin tức, nói người kế thừa quốc họa trẻ tuổi—— Lộc Dư Ninh tổ chức lễ khai mạc triển lãm tranh, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

Lộc Dư An dùng sức lực cuối cùng của mình để lắc đầu.

Bọn họ chán ghét cậu, vậy cậu rời khỏi bọn họ là được rồi.

Trước mắt cậu dần tối đen, dường như cậu nhìn thấy một người phụ nữ dịu dàng vẫy tay với cậu, người ấy giống như trong bức vẽ kia, mặc một chiếc đầm dài màu trắng.

Khóe miệng cậu cong lên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cậu nghĩ, cuối cùng cũng có một người nhà thật sự đang chờ đợi cậu.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cơn gió nhẹ thổi qua cây du bên ngoài cửa sổ, nắng ban mai chiếu vào ô cửa sổ kính sát đất nhẹ nhàng rọi lên mặt thiếu niên, gương mặt trắng nõn của cậu dường như được phủ thêm lớp kim tuyến màu vàng.

Thiếu niên gầy gò đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại dồn dập thở dốc, mồ hôi lạnh trên gương mặt nhợt nhạt kia cứ tí tách chảy xuống, bỗng nhiên lại giật bắn mình ngồi dậy.

Lộc Dư An chống tay, cơ thể nằm ở mép giường, miệng mở to thở hổn hển.

Không phải cậu đã chết rồi sao?

Lông mi dài như cánh bướm run rẩy, thiếu niên nghi ngờ quan sát khung cảnh xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc xung quanh, cậu nhanh chóng nhận ra một điều. Nơi này là phòng mà cậu từng ở trong nhà họ Lộc, cũng chính là phòng vẽ của Lộc Dư Ninh sau này.

Một ít ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu.

Cậu chết rồi, thì ra cậu chỉ là một nhân vật phụ làm nổi bật cho nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết đó là Lộc Dư Ninh, trong cả cuốn tiểu thuyết, Lộc Dư Ninh thông minh hiền lành ai gặp cũng thích, là người tình trong mộng của vô số người, cuối cùng cậu ta yêu đương với một vị con cưng của trời, đánh bại một đám nhân vật phản diện, sống cả đời hạnh phúc an ổn trong sự chúc phúc của người nhà. ( truyện trên app tyt )

Mà cậu là một nhân vật phản diện làm bia đỡ đạn trước khi tình yêu của nhân vật chính xuất hiện mà thôi, chẳng những không biết xấu hổ, không biết tự lượng sức mình dựa vào quan hệ máu mủ chiếm đoạt vị trí của Lộc Dư Ninh, mà còn độc ác chèn ép Lộc Dư Ninh, đúng là khiến người ta chán ghét mà còn không biết ngại.

Cuối cùng cậu cũng nhận được báo ứng, chết đi trong sự cô độc và đau đớn, thậm chí ngay cả tin tức cậu chết đến mấy tháng sau người nhà họ Lộc mới hay biết.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play