Thật ra thì cậu ta cũng không nhìn rõ ban nãy đã xảy ra chuyện gì, cậu ta cũng không chắc rằng có phải do mình vô tình bị ngã hay không, nhưng cậu ta rất thông minh biết được lúc này mình không nên nói gì, không thể để cho mâu thuẫn này trở nên gay gắt hơn nữa, nhưng cậu ta chỉ hơi chần chừ một chút rồi nói một cách chắc chắn: “Là do con trượt xuống, không liên quan gì đến anh hai đâu.”

Nhưng trong khoảnh khắc chần chừ kia, lại khiến những lời này của cậu ta không có sức thuyết phục, rõ ràng là đang giải thích, nhưng nghe ra lại y hệt như bản thân đang bị buộc phải che giấu giúp người ta.

Sao Lộc Chính Thanh lại không hiểu nhìn ra sự chần chừ vừa rồi của cậu ta cơ chứ, ông ta lập tức trầm mặt truy hỏi: “Ninh Ninh, con tự trượt xuống sao? Vậy sao con lại đứng ở bên cạnh ao? Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Từ trước đến giờ Lộc Dư Ninh rất ngây thơ, đâu kịp nghĩ gì, chỉ có thể hốt hoảng né tránh tầm mắt của Lộc Chính Thanh, ấp úng nói: “Con ——”

Một lúc lâu sau cũng không nói được gì.

Nhưng như vậy cũng đã quá đủ với Lộc Chính Thanh rồi.

Sự thật như thế nào, dường như không cần nói cũng biết.

Ngay lúc nào, Lộc Chính Thanh cũng nghĩ rằng ông ta đã thất bại trong việc giáo dục Lộc Dư An, ông ta đã bỏ lỡ những năm phát triển quan trọng nhất của Lộc Dư An, khiến cho tính cách của cậu trở nên hẹp hòi ích kỷ, cho dù ông ta có dùng thời gian bốn năm để giáo dục cậu thì cũng không thể sửa lại được.

Ông ta nhìn về phía Lộc Dư An một lần nữa, ánh mắt sắc bén như dao.

Nhưng có một điều ngoài dự đoán của ông ta.

Chàng trai kia vẫn không chịu khuất phục, quyết nói cho xong lời mình còn chưa nói xong lúc nãy: “Là do Lộc Dư Ninh tự trượt xuống.”

Nếu là những người khác, thậm chí Lộc Dư An còn không thèm giải thích. Bọn họ có hiểu lầm thì cũng không liên quan gì đến cậu.

Nhưng Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc là những người có cùng huyết thống với cậu.

Chỉ là cậu vừa dứt lời, dường như đã châm ngòi cho một vụ nổ.

Lộc Chính Thanh đè nén lửa giận của mình, ông ta liên tục chất vấn cậu: “Lộc Dư Ninh, Lộc Dư Ninh, con có biết nó là em trai của con không, nó không phải là người xa lạ gì cả, con đã về đây được bốn năm rồi, chẳng lẽ trong lòng con Ninh Ninh chỉ là một Lộc Dư Ninh thôi sao?”

Ông ta nhìn Lộc Dư An mà trong ngực chợt dâng lên một cơn giận không tên, đưa tay ném cuộn tranh vào trong nước nổi giận nói: “Vẽ quan trọng đến vậy sao? Khiến cho con không cả muốn đỡ em trai của mình dậy?”

Lộc Dư An không kịp phản ứng lại, bị ba đoạt lấy cuộn tranh, trơ mắt nhìn bức tranh mà mình tu bổ mấy tháng qua ướt nhẹp, dù cho cậu không hề do dự lao vào trong nước, nhặt cuộn tranh lên thì cũng đã muộn.

Bức tranh đã bị phá hủy hơn một nửa, chuyện duy nhất mà cậu có thể làm cho mẹ mình suy cho cùng vẫn không thể thực hiện được nữa rồi.

“Con ích kỷ như vậy, Ninh Ninh đã nhẫn nhịn với con nhiều lần rồi, cho đến bây giờ nó cũng đâu có muốn tranh cướp thứ gì của con, nhưng con lại cứ làm nó bị thương hết lần này đến lần khác ——”

Ông ta nói toàn bộ những lời mình muốn nói trong mấy năm qua ra.

Lộc Dư An ngẩng đầu nhìn Lộc Chính Thanh, vẻ mặt cậu sững sờ thậm chí còn có chút hoang mang, mãi một lúc sau cậu mới cảm nhận được lòng mình đang đau như bị dao cắt.

Thì ra trong mắt bọn họ mình là người như vậy à?

Nhưng cậu chỉ muốn lấy đồ của mình? Thì ra như vậy cũng là sai à?

Nhưng lời giải thích cũng không nói ra được.

Chẳng lẽ nói với bọn họ, thứ cậu quan tâm bây giờ không phải là tiền và địa vị của nhà họ Lộc? Nói vậy thì bọn họ sẽ tin sao?

Lộc Dư An quay đầu nhìn về phía Lộc Vọng Bắc.

Không giống với vẻ uy nghiêm túc Lộc Chính Thanh, Lộc Vọng Bắc luôn giống như anh trai chống đỡ cho cậu.

Nhưng lần này, ánh mắt mà Lộc Vọng Bắc nhìn cậu lại xa lạ như thể không hề quen biết cậu, Lộc Vọng Bắc lạnh nhạt nhìn cậu: “Vốn tưởng rằng chỉ cần nuông chiều cậu một chút, cậu sẽ bớt tính xấu của mình, sẽ đối xử với Ninh Ninh khá hơn một chút.”

“Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Thư ký Đỗ đã nói với tôi mấy ngày trước cậu đến công ty, cậu biết chuyện Ninh Ninh sẽ có một ca phẫu thuật tim từ chỗ ông ta đúng chứ? Cậu muốn hủy hoại cơ hội khó khăn lắm mới có được của em ấy sao?”

“Cậu muốn hại chết tất cả mọi người bên cạnh tôi sao?” ( truyện trên app T Y T )

“Anh ——” Lộc Dư An nhìn Lộc Vọng Bắc xa lạ trước mặt. Phẫu thuật gì chứ? Cậu không biết gì cả? Cậu cũng chưa từng đến công ty.

Cậu vẫn chưa nói hết, Lộc Vọng Bắc đã lộ vẻ chán ghét mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy trước đây: “Đừng gọi tôi là anh, tôi không xứng ——”

Anh ta không nói nữa, giống như đã chịu đựng đủ thứ đồ mà mình chán ghét rồi, ánh mắt của Lộc Vọng Bắc vẫn còn một ít bình tĩnh, anh ta cười khẩy một tiếng, lạnh lùng quay đầu nhìn Lộc Dư An nói ra từng chữ: “Cậu hại chết mẹ còn chưa đủ sao?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play