Hai tay Lộc Dư An vô thức ôm lấy cánh tay mình vì lạnh.
Một giây sau, một chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm choàng lên người cậu, mùi hoa mộc hương nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi cậu, tới khi cái áo ấm áp khiến cánh tay lạnh băng của cậu ấm lên, cậu mới lấy lại tinh thần, nhìn qua Mạc Nhân Tuyết chỉ mặc áo sơ mi trắng, không nhanh không chậm sải bước bên cạnh cậu.
Lộc Dư An bối rối nhìn Mạc Nhân Tuyết, nhỏ giọng nói: “Có thể đưa tôi về lại nhà của sư phụ ở bên kia được không?”
Cậu nghĩ kỹ thì nhà của ông cụ Lý là hợp lý nhất, mặc dù đã lâu không có người ở, nhưng cái gì cũng có đủ hết, thậm chí còn có quần áo của cậu hồi hai năm trước.
Mặc dù cụ Nhan nói muốn chăm sóc cậu nhưng cậu cũng không muốn gây thêm phiền phức cho lão.
Cậu không phải Lộc Dư Ninh, có thể tự mình chăm sóc tốt cho bản thân.
Bước chân Mạc Nhân Tuyết dừng lại, anh nhìn thiếu niên quật cường đứng dưới ánh đèn đường: “Có thể em còn chưa rõ, từ giây phút anh dẫn em ra khỏi nhà họ Lộc, anh sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời của em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT