Cụ Nhan ở ra xem, phát hiện bức nào bức nấy đều là quyển thượng của ‘Bước chân trên núi tuyết’.
Một bức rồi lại một bức, chất chồng lên nhau, trên mỗi bức tranh đều có vết tích bị lửa thiêu đốt, rồi lại lần nữa được sửa chữa, không hề có ngoại lệ.
Cụ Nhan sửng sốt nhìn Lộc Dư An.
Lúc này Lộc Dư An mới lên tiếng: “Từ khi cháu biết sư phụ, ngày nào ông ấy cũng vẽ quyển thượng của ‘Bước chân trên núi tuyết’, đốt cháy rồi lại sửa chữa.” Từ khi ‘Bước chân trên núi tuyết’ bị đốt được tìm về từ trong dân gian, ông cụ làm việc này chưa từng ngừng nghỉ.
Những ngón tay của cụ Nhan tỉ mỉ sờ lên bức tranh, hoài niệm nói: “Đúng vậy, nếu có ai có thể sữa được ‘Bước chân trên núi tuyết’, vậy nhất định chỉ có thể là sư đệ.” Tuyệt kỹ sư môn truyền lại cho các đệ tử không giống nhau, lão không học tập phương pháp sửa chữa tranh cổ của sư phụ, ngược lại sư đệ lại học được tinh túy trong đó. Cho nên, lúc đầu cũng là sư đệ phụ trách việc vẽ mô phỏng tranh. Mô phỏng tranh và sửa tranh vốn là một thể.
Tới tận giờ ‘Bước chân trên núi tuyết’ vẫn chưa được phê duyệt sửa chữa là bởi vì mặc dù cụ Nhan hiểu rõ về bức tranh này nhưng lại không có đủ kỹ năng, cho nên không chắc chắn có thể sửa được nó.
Lộc Dư An kéo sợi dây đỏ trên cổ, trong lòng bàn tay cảm nhận được những đường vân uốn lượn trên Dương Chi Ngọc, cậu nói với cụ Nhan: “Cháu đã từng hỏi sư phụ vì sao lại vẽ nhiều bức tranh giống nhau như thế.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT