Lộc Chính Thanh cười đau khổ. Ông ta chưa từng nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra thế này. Từ nhỏ Lộc Vọng Bắc đã có thể tự mình lo liệu mọi chuyện, Dư Ninh cũng là người ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đối với Dư An, ông ta thật sự không biết nên làm thế nào, bó tay bó chân.
Với việc Dư An không thích Dư Ninh, ông ta cũng đã thử nhúng tay vào nhưng đành bất lực.
Việc ông ta nghi ngờ Dư An, trong lòng cũng khó mà nói ra được vì sao. Ông ta không ngờ rằng Dư An lại là đệ tử của sư thúc Lý. Bây giờ ông ta cố gắng nhớ lại những chuyện liên quan tới Dư An, thì cảm thấy những chuyện có thể nhớ lại ít tới thảm thương.
Ông ta thật sự đã sai rồi sao?
Dương Xuân Quy thở dài nói: “Bây giờ Nhân Tuyết đang chăm sóc Dư An, mọi người yên tâm đi. Chờ khi nào thằng bé bớt giận rồi thì mọi người lại nói xin lỗi với thằng bé. Dẫu gì cũng đều là ba con, anh em ruột thịt, cái gì cũng có thể vượt qua cả.” Ông ấy thấy vẻ mặt ba ba con bọn họ đều là kiểu hồn xiêu phách lạc, không tập trung nên chỉ có thể thở dài, không nói nhiều lời nữa mà rời đi trước.
Tới khi Dương Xuân Quy đã ra về.
Lộc Vọng Bắc mới ngẩng đầu nhìn Lộc Dư Ninh, giữ lấy tay cậu ta đang lau tóc cho anh ta, lạnh nhạt nói: “Dư Ninh, tranh đó thật sự là do em vẽ à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play