Chiếc áo khoác lông dê quá khổ khiến Lộc Dư Ninh trở nên nhỏ bé lạ thường. Cậu ta khép vạt áo lại rồi nghịch ngợm cười: "Có anh chăm sóc em rồi mà."

Câu nói dí dỏm này làm hàng lông mày đang nhíu chặt của Lộc Vọng Bắc giãn ra một chút. Em trai khôn khéo hiểu chuyện như vậy sao Lộc Vọng Bắc có thể không thương cho được?

Lộc Dư An vô cảm quay đi chỗ khác, cố gắng bảo vệ bọc tranh trong lòng rồi hành động cứng ngắc vụng về bò ra khỏi ao.

Bộ đồ ướt đẫm kéo như dòng nước lạnh như băng chảy đầy xuống đất. Chút độ ấm cuối cùng trên người cậu cũng bị gió rét thổi tới mang đi.

Lồng ngực bên dưới chiếc áo sơ mi đen của Lộc Chính Thanh phập phồng kịch liệt. Khuôn mặt luôn bình tĩnh trước sau như một nay lại vì tức giận mà nổi cả gân xanh. Ông ta tiến lên phía trước một bước dài, bờ vai rộng lớn của người cha gần như có thể che khuất cả Lộc Dư An.

Lộc Dư An ngước đôi mắt đậm màu lên nhìn Lộc Chính Thanh, đôi môi không còn chút máu nào giật giật, chẳng qua cậu còn chưa kịp gọi "ba" đã nghe thấy một tiếng "chát" vang vọng.

Lộc Dư An bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh đến lệch cả đầu, cơ thể cũng lảo đảo theo. Thiếu niên gầy gò phải đỡ lan can mới đứng được vững, trên khuôn mặt trắng nõn hiện rõ vết đỏ. Gò má cậu bị viên kim cương xanh ngọc khảm trên nhẫn của Lộc Chính Thanh rạch một đường, máu nóng không ngừng rỉ ra khiến khuôn mặt trắng như tuyết của cậu trở nên đáng sợ.

Nhìn thôi cũng biết Lộc Dư An bị thương rất nặng.

Lộc Chính Thanh cũng không ngờ mình tát Lộc Dư An một cái trong cơn tức giận lại khiến cậu bị thương đến vậy. Ông ta định tới gần cậu theo bản năng nhưng cuối cùng lại chỉ hơi nhúc nhích một cái rồi nhanh chóng kiềm chế bản thân đứng bất động tại chỗ. Sau đó ông ta nhìn chằm chằm vết thương trên mặt cậu và ra lệnh: "Nói xin lỗi Ninh Ninh mau!"

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Ông ta cũng không phải loại người lớn không biết lý lẽ, ông ta tưởng rằng Dư An dọn ra ngoài rồi, ở bên ngoài chịu khổ rồi thì sẽ hiểu chuyện hơn một chút, nhưng không ngờ Dư An lại càng tệ hại hơn, đặc biệt là chuyện thư ký Đỗ vừa nói với ông ta cách đây không lâu, Dư An đã tự ý xin nghỉ học ở trường, còn rút ra một khoản tiền trong quỹ mà vợ ông ta để lại, cũng không biết cậu dùng khoản tiền đó cho việc gì rồi.

Thậm chí đến giờ cậu vẫn không biết hối cải, tiếp tục làm Ninh Ninh bị thương, ông ta nhất thời nóng giận, hơn nữa vì ông ta đã quá thất vọng với Dư An, nên mới tát cậu một cái đau điếng như thế.

Thật ra ông ta tưởng rằng Dư An sẽ tránh được cái tát đó.

Lộc Dư An lại ngẩng đầu, nhìn Lộc Chính Thanh, từng giọt máu từ cằm tí tách rơi xuống, cậu cũng không đưa tay lên lau, mà vẫn rất bình tĩnh, giọng nói không có chút cảm tình nào: “Không phải con làm.”

“Là do Lộc Dư Ninh tự trượt ——”

Nhưng cậu còn chưa nói hết câu, đã bị Lộc Chính Thanh thô bạo ngắt lời, trong mắt ông ta, so với vẻ mặt nhợt nhạt sợ hãi vì bị ngã xuống nước của Ninh Ninh thì lời giải thích hời hợt của Lộc Dư An đang ở bên cạnh, cái dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái tìm lý do thoái thác kia, ngay cả thái độ cũng không được xem là chân thành.

Một chút xíu áy náy trong lòng ông ta vừa rồi cũng đã biến mất không còn sót lại gì.

Thay vào đó là cơn giận không thể kìm nén.

Tuổi của Dư An và Ninh Ninh xấp xỉ nhau, nhưng bởi vì Ninh Ninh từ nhỏ đã mắc bệnh tim và hen suyễn khi dị ứng nên cậu ta không khỏe bằng Dư An.

Cả người Ninh Ninh ướt nhẹp yếu ớt ngồi bên cạnh ao cùng với Dư An lạnh nhạt đứng ở bên cạnh, cán cân trong lòng ông ta hoàn toàn nghiêng về một bên.

Huống hồ loại chuyện thế này cũng không phải lần đầu tiên Dư An gây ra.

Ánh mắt Lộc Chính Thanh như hóa thành dao nhọn đâm lên người Lộc Dư An, ánh mắt của ông ta mang đến một sự áp lực vô cùng nặng nề.

Ở trong công ty, dù là đám sếp lớn trải qua sóng to gió lớn cả nửa đời người, lúc ánh mắt giao nhau thế này cũng sẽ không nhịn được mà lùi bước, nhưng Dư An lại đón nhận ánh mắt của ông ta một cách sạch sẽ ngây thơ. Thậm chí khi bắt gặp đôi đồng tử đen láy kia của cậu, trong lòng ông ta khẽ xao động, vô thức lảng tránh đôi mắt kia, đưa mắt nhìn vai của Dư An. ( truyện trên app T Y T )

Lúc này Lộc Chính Thanh mới phát hiện, dáng vẻ của Dư An bây giờ đã không giống như trong trí nhớ của ông ta nữa.

Bây giờ cậu gầy đến đáng sợ, trông không khác gì cái móc treo quần áo cả, thậm chí có thể nhìn ra được cậu còn gầy hơn cả Ninh Ninh đang ở bên cạnh.

Dư An bị sao thế này? Ông ta nghĩ.

“Ba.”

Nhưng giây kế tiếp Lộc Dư Ninh đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ chợt lóe lên của Lộc Chính Thanh.

Lộc Dư Ninh vịn vào cánh tay của Vọng Bắc, nghiến chặt răng cố gắng hết sức để đứng lên, mặc dù nước trong ao lạnh như băng thấm ướt phân nửa quần áo của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn khôn khéo cười trấn an với anh trai và ba của mình trước, sau đó mới nhìn về phía Lộc Dư An.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play