Lộc Dư An mới rời đi chưa đầy một năm nhưng vườn hoa nhà họ Lộc đã thay đổi không ít.

Cây du cao ngang tầng hai dễ thấy nhất trong vườn nay đã không còn nữa, thay vào đó là một bụi hoa tường vi mềm mại. Một ao nước xuất hiện bên cạnh tường vi càng làm nổi bật vẻ đẹp kiều diễm của chúng. Không còn cây gỗ cao lớn che khuất nữa nên ánh nắng đã có thể chiếu vào cửa sổ sát đất tầng hai. Xuyên qua tấm rèm nhung màu xám nhạt mở hé kia có thể thấy được cả giá vẽ.

Đó vốn là phòng của cậu. Bây giờ hẳn là nơi đó đã bị đổi thành phòng vẽ rồi, phòng vẽ của Lộc Dư Ninh.

Bước chân Lộc Dư An hơi dừng lại trong giây lát, không lâu sau đó cậu lại cứng đờ lắc lắc mắt cá chân. Có lẽ là vì máu tuần hoàn không tốt khiến chân bị tê nên cậu mới cảm thấy mình không thể cử động được.

"Anh hai." Một giọng nói vang lên từ bên kia vườn hoa làm Lộc Dư An hoàn hồn.

Khuôn mặt trắng nõn của cậu gần như nhíu chặt lại ngay lập tức. Cậu đã quá quen thuộc với giọng nói này rồi.

Quả nhiên Lộc Dư Ninh mặc một bộ vest trắng, bên ngoài khoác áo choàng dài lông dê cùng màu đang chạy chậm từ phía sau vòng ra trước mặt cậu.

Cậu ta dùng đôi mắt màu nâu như nai con nhìn Lộc Dư An với vẻ ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, sau đó thở hồng hộc giơ tay ra cản đường đi của cậu: "Anh hai, cuối cùng anh cũng về rồi! Cả nhà đều lo lắng cho anh lắm." Giọng nói thiếu niên vừa trong trẻo vừa mềm mại, rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người nghe.

Lộc Dư An khép vạt áo khoác lại rồi khẽ nhíu mày uể oải nói: "Tránh ra."

Cậu chưa bao giờ che giấu sự chán ghét của bản thân trước mặt Lộc Dư Ninh.

Đúng là cậu nhỏ nhen, không thể chấp nhận được cậu ta nhưng cậu cảm thấy mình như vậy là bình thường.

Không phải tất cả mọi người có liên quan đến nhau đều có thể là bạn của nhau. Giống như trên đời này có rất nhiều người ghét cậu vậy, tại sao cậu lại không thể ghét Lộc Dư Ninh?

Vẻ tổn thương thoáng qua trên mặt Lộc Dư Ninh rồi nhanh chóng biến mất. Sự lạnh lùng của Lộc Dư An không những không thể khiến cậu ta lùi bước mà ngược lại, cậu ta còn tiến lên phía trước một bước như sợ Lộc Dư An chạy đi vậy, sau đó cản trước mặt cậu rồi kiên định nói: "Anh hai, anh có biết chúng em nhớ anh lắm không. Lần này anh về rồi đừng đi nữa được không..."

Lộc Dư An không muốn nghe cậu ta lảm nhảm nữa nên xoay người định rời khỏi nơi này.

Lộc Dư Ninh vội vàng giơ tay ra muốn túm lấy cánh tay cậu, lại chẳng hiểu sao bắt hụt rồi đứng không vững, cứ vậy mà lướt qua bên cạnh cậu.

Lộc Dư An nhíu mày đưa tay ra định kéo cậu ta lại. Bên cạnh là ao nước làm cảnh, hơn nữa mùa đông nước lạnh thấu xương, cơ thể Lộc Dư Ninh lại không tốt, nếu bị ngã xuống chắc chắn sẽ bệnh nặng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Mặc dù cậu ghét Lộc Dư Ninh nhưng cậu ta không đáng để cậu dùng thủ đoạn này.

Chẳng qua cuối cùng cậu vẫn chậm một bước.

Sau một tiếng "tùm", nửa người Lộc Dư Ninh rơi thẳng xuống nước.

Ngay cả Lộc Dư An cũng theo đà ngã xuống theo. Nước trong ao lạnh như băng khiến cậu không nhịn được mà run lên một cái. Cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều thì cái balo trên lưng cũng đã rơi tõm vào nước.

Lộc Dư An không để ý tới Lộc Dư Ninh đang ngã trong ao mà nhanh chóng bò dậy vớt balo lên rồi kéo khoá ngay, cầm bức tranh bên trong ra xác nhận túi bọc bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn.

Tranh vẽ thường không thể dính nước, may mà cậu có bọc bên ngoài nên tranh bên trong không bị làm sao. Bấy giờ cậu mới yên lòng.

"Lộc Dư An!" Giọng nói đầy tức giận kèm theo ý trách móc chợt vang lên. Thật ra thì Lộc Dư An không thể phân biệt được giọng nói này phát ra từ lâu nên phải nhếch nhác nực cười nhìn ngó xung quanh một hồi rồi mới nhìn thấy ba mình đang tức xì khói bên cửa biệt thự.

Giây phút đó, cả người Lộc Dư An chợt cứng ngắc.

Lộc Chính Thanh nhanh chóng vọt ra ngoài, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Ông ta sải bước đi về phía bọn họ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lộc Dư An rồi chất vấn: "Con vừa làm gì vậy hả?"

Lộc Vọng Bắc bên cạnh ông ta vốn là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại không còn vẻ bình tĩnh hòa nhã như trước. Anh ta không để ý đến nước trong ao mùa đông lạnh buốt mà nhảy thẳng vào trong đỡ Lộc Dư Ninh dậy.

Lúc lướt ngang qua vai Lộc Dư An, anh ta vừa vội vã vừa lạnh lùng lườm cậu một cái khiến cậu có cảm giác như mình bị rơi vào hầm băng.

Tiếng gọi "anh" trong miệng Lộc Dư An còn chưa kịp thốt lên đã tan biến trong không khí.

"Anh, em không sao." Lộc Dư Ninh được anh trai ôm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhưng vẫn cười cười an ủi Lộc Vọng Bắc: "Mọi người đừng lo." Dáng vẻ nom vừa hiểu chuyện vừa biết quan tâm người khác.

Lộc Vọng Bắc cẩn thận bế Lộc Dư Ninh ra khỏi ao nước lạnh lẽo, giọng nói tuy lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được vẻ quan tâm: "Tuần sau em phải làm phẫu thuật tim rồi, nếu bị bệnh thì phải làm sao bây giờ?" Anh ta còn chưa dứt lời đã cởi chiếc áo khoác còn sót lại chút hơi ấm của mình ra khoác lên người Lộc Dư Ninh.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play