Ông ấy có thể cảm nhận được sự lúng túng của Lộc Dư An ở nhà họ Lộc.
Có điều ông ấy chỉ là một người ngoài, tuy rằng đau lòng nhưng cũng không có cách nào giúp đỡ cậu cả. Ông ấy chỉ có thể dẫn Lộc Dư An đi tham quan triển lãm tranh, vừa đi vừa tỉ mỉ giảng giải, giúp cậu bổ sung kiến thức còn thiếu về mỹ thuật, một triển lãm tranh chuyên nghiệp và đẳng cấp thế này có thể giúp ích rất nhiều cho một họa sĩ.
Không phải ông ấy xem nhẹ Lộc Dư An, ông ấy biết gia cảnh nhà ba mẹ nuôi của Dư An không tốt lắm, ông ấy nghĩ tới khả năng hội họa của Dư An có lẽ chỉ dừng ở mức biết sơ sơ, vì thế chưa bao giờ yêu cầu xem tranh của cậu.
Ông ấy sợ Dư An sẽ xấu hổ.
Thậm chí lúc giảng giải cho Lộc Dư An, ông ấy cũng sẽ cố gắng dùng những từ ngữ thông dụng và dễ hiểu nhất.
Nhưng điều khiến Dương Xuân Quy ngạc nhiên chính là Dư An thường có những góc nhìn rất độc đáo về màu sắc, mà những góc nhìn đó lại luôn khiến ông ấy ngạc nhiên, thậm chí so ra không hề kém Dư Ninh chỗ nào cả.
Ông ấy vui mừng không thôi, ánh mắt nhìn Dư An càng thêm ôn hòa, hai người một trước một sau thong thả đi dạo, gặp được bạn cũ, ông ấy cũng sẽ giới thiệu Dư An với họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play