Lúc cậu được đón về nhà, đám người kia rất lo lắng cho tình cảnh của Lộc Dư Ninh nên thậm chí còn không ít lần hào phóng giật giây ba mẹ mình nhận Lộc Dư Ninh về làm em trai nữa.

Bọn họ đều bất bình giùm cậu ta rồi thuận theo đó mà định ra một quy tắc ngầm trong giới bọn họ, đó là làm lơ cậu.

Lộc Dư An cũng không thèm để ý, chẳng qua cũng không phải cậu và bọn họ hoàn toàn không quen biết.

Cậu vẫn còn nhớ mang máng tên cầm đầu chạy chiếc xe thể thao màu vàng sáng kia. Hồi còn bé cậu có chơi với bọn họ, hình như còn ngoắc tay hứa hẹn sau này sẽ làm bạn tốt cả đời nữa.

Chỉ là chuyện hồi nhỏ có ai xem là thật đâu.

Lộc Dư An đi ven đường, chốc chốc dừng chân nghỉ chút rồi lại tiến lên phía trước. Cuối cùng thể lực của cậu cũng gắng gượng đến khi tới căn biệt thự lưng chừng núi của nhà họ Lộc.

Ánh mặt trời ngả dần về phía Tây, bầu trời từ từ tối xuống. Đứng từ xa cũng thấy bên ngoài căn biệt thự có rất nhiều xe sang, đèn đuốc bên trong sáng choang, có vẻ như bữa tiệc đã bắt đầu rồi.

Lúc này ống quần Lộc Dư An đã bị tuyết tan thấm ướt, quần lại không dày nên cái lạnh dính thẳng vào da thịt cậu, nhanh chóng cuốn sạch nhiệt độ trên người khiến cậu lạnh đến đông cứng. Thật ra thì sự khó chịu này vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của Lộc Dư An, chỉ là cậu sợ cái lạnh từ tận đáy lòng nên mới cảm thấy khó chịu thôi.

Dáng vẻ nhếch nhác của cậu tách biệt hoàn toàn với những vị khách ăn mặc lộng lẫy bên trong.

Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ để ý, cũng không sợ hãi ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.

Cậu chỉ muốn làm con trai của Lộc Chính Thanh, em trai của Lộc Vọng Bắc một cách tốt nhất mà thôi.

May mà bảo vệ ngoài cổng biết cậu nên không cản lại. Thế là cậu đi vào nhà họ Lộc dưới những ánh nhìn kỳ quái như vừa sực tỉnh hiểu ra của các vị khách quý.

"Đây là đứa trẻ nhà họ Lộc mới tìm về đó hả?"

"Thật đúng là... Không giống người nhà họ Lộc chút nào."

"Nhìn cậu ta chẳng giống bác gái gì cả. Ninh Ninh tốt hơn cậu ta nhiều. Tôi đang nghĩ chắc chắn là có sự nhầm lẫn ở đây rồi. Sao cậu ta lại là người nhà họ Lộc được?"

Lúc nói ra câu cuối cùng, người này còn cố ý cất cao giọng như cố ý nói cho Lộc Dư An nghe vậy.

Không cần quay đầu lại Lộc Dư An cũng biết người nói chuyện là fan hâm mộ số một của Lộc Dư Ninh, đứa trẻ nhỏ nhất trong lứa của cậu ở nhà họ Lộc, cũng là cục vàng mà người nhà họ Lộc cưng nhất, em họ ruột của cậu. ( truyện trên app tyt )

Từ giây đầu tiên khi Lộc Dư An bước chân vào nhà họ Lộc, cậu em họ này đã bắt bẻ cậu đủ điều rồi, sau đó lại như con gà mẹ suốt ngày che chở Lộc Dư Ninh dưới cánh của mình. Nhắc mới nhớ, đa số những cuộc cãi vã của cậu diễn ra ở nhà họ Lộc đều là do đứa em họ này gây ra. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nhưng lần này Lộc Dư An không tranh cãi với em họ như trước đây nữa mà đi xuyên qua đám người tiếp tục tiến lên phía trước, cả đầu cũng chẳng thèm quay lại lần nào.

Sau khi có kết quả khám bệnh xác định mình mắc ung thư, điều đáng mừng là cuối cùng Lộc Dư An cũng có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Lời mà bọn họ nói vốn đâu có sai, thậm chí như vậy còn là nói giảm nói tránh rồi đấy.

Cậu... Cậu quả thật không hề giống người nhà họ Lộc, bao gồm cả vẻ ngoài và tính cách.

Nhà họ Lộc là một gia đình thư hương lâu đời nổi tiếng ở Nam Thành, gia truyền kinh thi và thư kinh. Ba cha con nhà họ Lộc ai cũng có vẻ ngoài khiêm tốn quân tử, nhã nhặn như ngọc. Còn cậu thì chẳng khác gì hòn đá nhọn lạc quẻ trong đống ngọc đó.

Nhưng dù là vậy, Lộc Dư An vẫn hy vọng có thể trở thành một hòn đá giống ngọc nhất, như vậy cậu sẽ gần với ba và anh mình hơn được một chút.

Hôm nay là sinh nhật của ba nên cả ba và anh trai cậu đều rất bận rộn, thành ra cậu không thấy bóng dáng ai trong sảnh lớn cả.

Lộc Dư An đứng thẳng lưng giữa sảnh lớn hoa lệ lộng lẫy, mặc dù có vẻ hơi nhếch nhác nhưng không nhìn ra chút thấp hèn rụt rè nào. Cậu nhắm mắt làm ngơ trước những ánh nhìn xung quanh, chỉ chần chừ trong chốc lát rồi ôm chặt chiếc ba lô trong tay, mắt nhìn thẳng về phía cánh cửa dẫn vào biệt thự phía sau. Cậu biết b và anh trai mình đang ở đó.

Cậu không nên bốc đồng đến làm phiền ba và anh trai trong lúc bọn họ bận rộn thế này. Trước đây bọn họ đã nói rất nhiều lần rằng bọn họ không thích dáng vẻ bốc đồng của cậu rồi.

Lộc Dư An không phải người yếu đuối. Từ khi chắc chắn bị ung thư đến khi quyết định dùng phương án điều trị bảo thủ, cậu luôn chỉ có một mình. Nhưng vào giờ khắc này, lúc chỉ còn cách người thân cả năm rồi không gặp chưa đầy một trăm mét, sự yếu đuối mà khi bị bệnh cậu có thể dằn xuống lại chợt ập đến. Nội tâm khát vọng được gặp người thân đã giúp cậu vượt qua hết tất cả.

Cậu không do dự nữa mà đi vòng qua vườn hoa hướng thẳng về phía biệt thự phía sau.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play