“Cậu yên tâm, tôi mua với giá gốc, tranh của cậu xứng đáng với cái giá đó. Chú mèo cậu vẽ lại dùng cách phủ màu chỉ có Triệu Xương thời nhà Tống mới có, giờ đã thất truyền, coi như tôi cũng lời.”
Mấy cái khác không nói, chỉ nói về cách ứng dụng thuần thục của chàng trai đối với màu sắc thôi, bức tranh đã xứng đáng với cái giá này rồi.
Mà tài năng lấy xưa dùng nay của cậu quả thật làm lão ngạc nhiên.
Chưa từng được người ta khen thẳng thừng như vậy, Lộc Dư An hơi đỏ mặt, nói: “Cảm ơn ông.” Khóe miệng nở một nụ cười.
Cụ Nhan không nhịn được hỏi: “Là ai dạy cho cậu cách phủ màu của Triệu Xương thời nhà Tống vậy?”
“Là cháu tự mày mò ạ.” Lộc Dư An sợ ông lão không tin bèn vội vàng giải thích: “Cách của cháu chỉ trông giống thôi.”
Cụ Nhan trừng to mắt, ngắm nhìn chàng trai nét mặt hồn nhiên, phảng phất như đối với cậu, cậu hoàn toàn không thấy chuyện đó có gì là giỏi. Thế nhưng sự thật không phải vậy, trong quá trình kế thừa tranh truyền thống bao năm nay, đã có rất nhiều kỹ xảo thất truyền, để khôi phục những kỹ xảo này mà mấy ông già họ đã dốc không biết bao nhiêu tâm huyết rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT