“Không được, ông phải đến bệnh viện ngay lập tức.” Mạc Nhân Tuyết nhìn Lộc Dư An một cái, ngập ngừng nói: “Cháu sẽ đưa Dư An về nhà.”
Lộc Dư An vừa định từ chối, cậu cũng đâu phải trẻ con, không cần người khác đưa về.
Nhưng Mạc Nhân Tuyết đã dìu cụ Nhan lên xe ô tô rồi đóng cửa xe lại, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt bất lực của cụ Nhan qua tấm kính.
Thế là, Lộc Dư An và Mạc Nhân Tuyết đi chung dưới một tán ô.
Lộc Dư An mím môi nói: “Tôi có thể tự về.”
Mạc Nhân Tuyết không phải là người dễ gần, gương mặt lạnh lùng của anh hiếm khi có biểu cảm, luôn có thể cho người ta cảm giác cực kỳ xa cách.
Lần tương tác gần đây nhất giữa họ, có thể chỉ là câu cảm ơn kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT