“Mãn nguyện? Tôi không phải ông Lý, làm sao tôi biết được.” Cậu nhân viên thổn thức không thôi, nghĩ ngợi một hồi lại nói thêm: “Nghe sư phụ tôi nói, mấy năm trước ông Lý đã thu nhận một tiểu đồ đệ thiên phú tuyệt vời, thương yêu lắm, ngày nào cũng dắt theo bên cạnh, chẳng khác gì cháu trai của ông ấy. Tuổi già có đứa trẻ như vậy bên cạnh, cũng coi như an ủi rồi.”
Cụ Nhan im lặng thật lâu.
Phải rồi, tiểu sư đệ cao ngạo bướng bỉnh cả đời, chưa từng cầu xin ai, có thể khiến ông cụ gửi bức thư ấy đã chứng tỏ đồ đệ ấy vô cùng quan trọng với tiểu sư đệ. Có một người như vậy bầu bạn, tiểu sư đệ không đến nỗi cô độc hiu quạnh.
Cũng coi như lão cuối cùng cũng có thể yên lòng.
Cậu nhân viên không nhịn được hỏi: “Ông quen ông Lý ạ?”
Hồi lâu sau cụ Nhan mới nói bằng chất giọng già nua: “Không quen, chỉ là thích ‘Cảnh Xuân Thượng Lâm’ của ông ấy mà thôi.”
Đại đồ đệ và cháu ngoại trăm phương ngàn kế giấu lão mấy chuyện này, vậy lão cũng nguyện không biết, không rầu lo như ý họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play