So với cậu, Lộc Dư Ninh thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật hàng đầu cả nước, còn được bậc thầy nhận làm học trò cuối cùng mới giống con của nhà họ Lộc hơn.
Sự hoàn mỹ của Lộc Dư Ninh, khiến cậu thêm phần xấu xí.
Cậu và Lộc Dư Ninh cũng không hợp tính nhau, mâu thuẫn không ngừng trở nên gay gắt, cuối cùng cậu gần như hết cách chung sống dưới một mái nhà với Lộc Dư Ninh.
Nhưng cậu biết Lộc Dư Ninh là người không thể rời đi.
Nên chỉ có thể là cậu đi.
Thậm chí ba còn giận dữ quở trách cậu đã đi thì đừng mong quay lại, cũng không hề ngăn cản cậu.
Nhưng nếu ở chung với Lộc Dư Ninh, cậu thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, cậu không muốn cuối cùng cậu thật sự suy đồi trở thành kẻ không ra gì, hoàn toàn khiến ba và anh thất vọng.
Ba năm trước cậu xách vali thấp thỏm bước vào nhà họ Lộc, ba năm sau cậu xách chiếc vali ấy nhếch nhác rời khỏi đó, trong ba năm này, thứ duy nhất cậu mang từ nhà họ Lộc đi chỉ có bức tranh mẹ vẽ một nửa kia.
Hôm cậu rời khỏi nhà họ Lộc, cũng y hệt như những gì cậu đã nghĩ, không gợn lên một con sóng nhỏ trong nhà họ Lộc rộng lớn, mới sáng sớm ba đã đi tham gia cuộc họp hội đồng quản trị như thường lệ, anh trai đưa Lộc Dư Ninh đi kiểm tra sức khỏe, lúc cậu kéo vali rời khỏi nhà họ Lộc, thậm chí phòng khách vắng tanh chẳng có lấy một bóng người.
Cậu cũng thành công không trở về nhà họ Lộc nữa thật, cậu theo hàng xóm học được vài kỹ năng vẽ không chính thống, vậy mà rất được yêu thích trên mạng, cậu dựa vào sức mình nhận một vài mối vẽ tranh, nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề, dù sau này chẩn đoán mắc ung thư, cậu lấy số tiền mẹ để lại cho cậu ra để chi trả tiền chữa trị cũng không có khó khăn gì.
Nhà họ Lộc cũng như không có đứa con là cậu, chưa từng tìm đến cậu.
Cậu cũng không nói cho họ biết mình bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, đáng lẽ là cậu muốn nói, lúc chẩn đoán, cậu rất hoảng loạn, phản ứng đầu tiên là muốn tìm ba và anh trai, nhưng không gọi cho họ được, cậu bèn dầm mưa chạy đến nhà họ Lộc, quanh quẩn ở cổng lớn cả buổi chiều, cuối cùng gặp được thư ký Đỗ đến nhà họ Lộc lấy tài liệu, trong ánh mắt xót thương của thư ký Đỗ, lúc này cậu mới biết họ đưa Lộc Dư Ninh đến gia đình ở nước ngoài du lịch, khoảng thời gian này sẽ không về đây. ( truyện trên app T Y T )
Nên cậu đành thôi.
Chỉ là hôm nay, hôm nay là sinh nhật của ba.
Cậu nhớ rõ lúc nhỏ mẹ và cậu thuở bé cùng nhau chuẩn bị một bức tranh, muốn làm bất ngờ trong ngày sinh nhật của ba, mẹ còn nói ba và anh tính tình không tốt, cậu và mẹ phải nhường nhịn họ, chăm sóc cho họ thật tốt. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nhưng tiếc quá, mẹ đã không thể vẽ xong bức tranh.
Dường như ba và anh cũng không cần sự chăm sóc của cậu.
Nhưng cậu vẫn muốn giúp mẹ hoàn thành nốt tâm nguyện cuối cùng.
Cậu cũng hết thời gian rồi.
Bức tranh không lớn, cậu cẩn thận từng li từng tí gỡ vải vẽ tranh xuống, sau khi trang hoàng đơn giản, cậu để trong ba lô mình, trong đó còn có bệnh án của cậu, cậu vốn định lấy nó ra nhưng lại do dự vào khoảnh khắc ấy.
Dù đã bình thản chấp nhận nhưng cậu vẫn mong người thân có thể bên cạnh cậu.
Cậu cũng thấy hơi sợ hãi.
Trước khi rời khỏi nhà, Lộc Dư An thay một bộ tây trang màu trắng vừa người, dù cậu thích đồ thể thao thoải mái hơn.
Thế nhưng ăn mặc thế này sẽ trông giống người nhà họ Lộc hơn chút.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Trời bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi mà đường tới nhà họ Lộc lại bất tiện vô cùng. Xe taxi chỉ chạy đến giữa sườn núi thuộc khu biệt thự nhà họ Lộc rồi không muốn đi lên nữa. Lộc Dư An cũng không ép buộc tài xế. Cậu vẫn còn đủ thể lực tự đi.
Lộc Dư An đi dọc theo con đường vòng quanh núi, bước chân hằn trên tuyết cái nông cái sâu. Bộ vest trên người cậu hoàn toàn không phải trang phục phù hợp cho việc đi đường núi nên dù có cẩn thận mấy ống quần vẫn dính phải tuyết.
Biệt thự nhà họ Lộc đang mở tiệc nên có không ít xe hơi sang trọng nối liền nhau đi lên phía trên. Vấn đề ở đây là trong mấy năm bị bán kia tai phải của Lộc Dư An bị thương không nhẹ, thành ra bây giờ gần như không nghe được nữa, đồng nghĩa với việc cậu không thể phân biệt được tiếng xe kia truyền tới từ phía nào nên chỉ có thể men vào vách đá mà đi dọc lên trên.
Có mấy chiếc xe thể thao lao vun vút tới gần, dẫn đầu là chiếc siêu xe màu vàng cực kỳ bắt mắt. Lúc đi ngang qua Lộc Dư An, chiếc xe này còn cố ý bấm còi ác ý ép cậu vào bên sườn đồi dốc rồi lướt qua sát rạt người cậu nữa.
Bánh xe xoay nhanh như bay khiến những giọt nước bẩn đen thui bắn lên ống quần tây màu trắng của Lộc Dư An. Cậu thấy nhưng không thể tránh được, cũng biết bọn họ cố ý làm vậy.
Những người này là mấy cậu ấm cô chiêu ở Nam Thành, cũng là bạn chơi từ bé đến lớn của Lộc Dư Ninh.
Lộc Dư Ninh rất được chào đón trong giới nhà giàu Nam Thành, gần như tất cả mọi người đều thích em trai nhỏ khôn khéo hiểu chuyện là cậu ta.