Sau này Vương Như cứu cậu ra ngoài, sau đó Vương Như gả cho Lý Phương Gia, cậu đi theo Vương Như trở thành con nuôi của nhà họ Lý.

Lý Phương Gia và Vương Như đưa cậu dọn lên thành phố, Vương Như vẫn coi như có chở che cho cậu, nhưng bản thân bà cũng bị Lý Phương Gia đánh mắng thì có thể giúp đỡ được gì cho cậu? Lúc đó cậu còn nhỏ, trái lại còn phải bảo vệ cho Vương Như không bị Lý Phương Gia đánh chết.

Sau này Vương Như có thai, sinh ra Nhạc Nhạc.

Mấy năm đó coi như dễ thở, trừ việc cậu ngày càng trở nên dư thừa thấy rõ trong nhà ra thì thậm chí Lý Phương Gia còn vì Nhạc Nhạc, đứa con duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lý mà sẵn sàng đem tiền lương làm ở nhà máy về nuôi gia đình.

Mỗi ngày, trời vừa ửng sáng là cậu đã lấy ghế đẩu ra, đứng lên đó nấu nước nóng sẵn cho cả nhà, lớn thêm chút nữa thì nấu cơm sẵn cho gia đình.

Thế nhưng Nhạc Nhạc lại càng lớn càng kỳ lạ, hiển nhiên khác với những đứa bé khác, cậu bảo Vương Như đưa Nhạc Nhạc đến bệnh viện, cuối cùng chẩn đoán Nhạc Nhạc chậm phát triển trí tuệ, phải uống thuốc lâu dài thì tình trạng mới không tiếp tục chuyển biến xấu.

Tình hình kinh tế giật gấu vá vai của nhà họ Lý cũng vì vậy mà tệ hơn, mà Lý Phương Gia bắt đầu trở nên tệ hại, cứ hễ uống say là ông ta lại nổi điên, hầu hết những lần đó Vương Như đều nằm sấp che trên người cậu và Nhạc Nhạc, vết thương trên người Vương Như chưa từng khỏi, mãi đến một lần cậu cầm dao chém lên tay của Lý Phương Gia, ông ta mới bớt lại.

Nhưng cậu không biết rằng sau khi cậu mất tích một năm, người mẹ vì nhảy xuống cứu cậu mà tái phát bệnh cũ chưa dứt, bệnh tình nhanh chóng chuyển biến xấu, ba nghe theo ý kiến của những ông bà thân nhau mấy đời trong nhà, xem bát tự nhận nuôi Lộc Dư Ninh cỡ tuổi cậu từ trại mồ côi.

Có lẽ là có tác dụng thật, sau khi Lộc Dư Ninh về nhà, bệnh của mẹ đỡ hơn rất nhiều, mà sự tồn tại của Lộc Dư Ninh cũng đã làm thuyên giảm cơn trầm cảm vì mất đi cậu của mẹ, trong khoảng thời gian cuối đời của mẹ luôn có rất nhiều tiếng cười.

Mẹ mất, Lộc Dư Ninh ở lại nhà họ Lộc, cậu ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng hết sức an ủi vết thương lòng của ba và anh trai.

Cũng từng chút xóa nhòa từng dấu vết Lộc Dư An đã từng tồn tại trong căn nhà này.

Từ đó về sau, nhà họ Lộc không còn Lộc Dư An nữa mà chỉ có Lộc Dư Ninh.

Sau này cậu về được nhà họ Lộc, không giống người đàn ông trụ cột luôn say khướt không bao giờ tỉnh táo của nhà họ Lý, Lộc Chính Thanh thỏa mãn hoàn toàn hai chữ mong đợi cậu dành cho người ba.

Khi Lộc Chính Thanh đưa cậu từ nhà họ Lý về, cậu hoàn toàn chìm đắm trong sự vui mừng khi được trở về gia đình và sự ngưỡng mộ dành cho ba ruột, sống khá vui vẻ trong một khoảng thời gian. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Mãi đến khi cậu phát hiện khung cảnh ba cha con nhà họ Lộc vui vẻ hòa thuận, còn cậu thì mãi mãi cũng không chen vào được gay mắt đến nhường nào.

Cậu biết cậu không nên thù hận, cậu nên biết ơn Lộc Dư Ninh đã bầu bạn bên ba và anh nhiều năm như thế. Nhưng cậu làm không được, lòng đố kỵ như ngọn lửa ngoài đồng nội thiêu đốt cả trái tim cậu.

Bàn tay của Lộc Dư Ninh trắng nõn thon dài, có thể đàn ra khúc nhạc hay bằng đàn dương cầm ba chân mà lúc nhỏ cậu chỉ dám đứng ngoài cửa sổ liếc nhìn một cái từ xa, cũng biết những vạch quang phổ trông như thiên thư đó chẳng có ý nghĩa gì với cậu.

Mà bàn tay cậu lại chằng chịt sẹo và thô ráp, chỉ biết đánh người bằng cách nào mới có thể quật ngã họ mà không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.

Lộc Dư Ninh có thành tích xuất sắc ở trường học tốt nhất Nam Thành, còn cậu lại nhận được cái lắc đầu của tất cả giáo viên ở ngôi trường tồi tàn bên cạnh.

Cậu chẳng bằng con vịt nhỏ xấu xí, thậm chí cậu còn chẳng có nổi một trái tim không ghen tị. ( truyện trên app T Y T )

Cậu ghen tỵ hình ảnh ba dịu dàng mà uy nghiêm dạy bảo Lộc Dư Ninh, ghen tị anh trai cúi đầu cười dịu dàng lúc dạy Lộc Dư Ninh chơi bóng rổ, ghen tị ba người họ hiểu ý ngầm nhìn nhau cười trên bàn ăn.

Ba người họ như có kết giới trong suốt, cậu có cố gắng ra sao cũng không bước vào được.

Lúc ba và anh trai đối diện với cậu, chỉ có xa lạ và khó chịu.

Cậu đã làm rất nhiều thứ muốn để ba ngó đến cậu, thừa nhận cậu.

Nhưng càng như vậy, cậu càng thấy ghen tị.

Cuối cùng chẳng có gì bất ngờ, mâu thuẫn giữa cậu và Lộc Dư Ninh ngày càng lớn, những người xung quanh trông nhìn cậu thì như nhìn một quái vật không biết hài lòng muốn dùng huyết thống để chèn ép đứa con nuôi vừa lương thiện vừa đáng thương.

Ánh mắt ba nhìn cậu chỉ có nỗi thất vọng tràn trề, mà mọi thứ cậu làm chỉ là muốn ba và anh thấy cậu trong mắt mà thôi.

Năm thi đại học, trong đầu cậu toàn nghĩ về Lộc Dư Ninh, cộng thêm tay bị thương nên thất bại thảm hại, cuối cùng chỉ thi đỗ vào một trường dạy nghề chẳng ra gì, ba và anh đều là con cưng của trời, học hành xưa này cũng khỏi cần nói, cậu quả thật chính là thứ khác loài của nhà họ Lộc.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play