Không cần phải nghĩ lý do vì sao Giản Thừa lại làm như vậy, đơn giản chỉ vì cậu ta muốn trút giận thay Lộc Dư Ninh mà thôi. Giản Thừa cố chấp với Lộc Dư Ninh đến đáng sợ, chỉ cần có ai làm Lộc Dư Ninh không vui thì người đó sẽ là kẻ địch của cậu ta, cậu ta giống như một con chó điên không nói lý lẽ bên cạnh Lộc Dư Ninh.
Lộc Dư An chỉ có thể quy hết mọi chuyện là do mị lực đặc biệt trên người Lộc Dư Ninh.
Giản Thừa đứng lên, thật ra cậu ta cao hơn Lộc Dư An một chút, cậu ta cúi đầu xuống nhìn Lộc Dư An, trong mắt cậu ta toàn là sự khiêu khích nhưng ngoài miệng vẫn vô tội nói: “Cậu đang nói gì vậy? Tôi thật sự không hiểu.”
Cho đến giây phút này Giản Thừa chưa từng hối hận, cậu ta, mẹ và em trai sống nương tựa vào nhau, cho đến bây giờ cậu ta chưa từng cho rằng bọn họ là gánh nặng, em trai luôn đơn thuần ngây thơ là điểm yếu trong lòng cậu ta. Mà vào lúc gia đình cậu ta gian khổ nhất, mẹ thì mất việc, em trai thì đi lạc, trong ngày đông giá rét, cậu ta mạo hiểm chịu đựng gió rét đi tìm khắp nợi, cuối cùng là Dư Ninh đã đưa em trai của cậu ta về nhà, lúc em trai được đưa về nhà đã lên cơn sốt, có thể nói Dư Ninh chính là ân nhân cứu mạng em trai của cậu ta.
Trong màn tuyết rơi trắng xóa, hình ảnh Dư Ninh dắt em trai cậu ta trên con đường tràn ngập những bài hát giáng sinh, đây là ký ức cậu ta sẽ không bao giờ quên.
Sau khi gặp được Dư Ninh, hoàn cảnh nhà bọn họ thay đổi càng tốt hơn, mẹ tìm được công việc lần nữa, bệnh tình của em trai cũng dần ổn định mà sau khi biết hoàn cảnh của nhà bọn họ Lộc Dư Ninh không những không xa lánh cậu ta như những người khác mà còn giúp cậu ta xin học bổng vì biết cậu ta cần tiền chữa bệnh cho em trai, mấy ngày trước số tiền này đã được chuyển tới, dùng để trả viện phí cho em trai.
Có thể nói cứu em trai một lần, cậu ta đã nợ Lộc Dư Ninh quá nhiều. Lộc Dư An luôn làm tổn thương Lộc Dư Ninh, chính là kẻ thù lớn nhất của cậu ta.
Lộc Dư An trở thành trung tâm chú ý của mọi người, tranh chấp giữa hai người cũng được chú ý tới.
Mặc dù trong lớp Giản Thừa cũng không có bạn bè nhưng thái độ vừa rồi của Lộc Dư An với Lộc Dư Ninh hiển nhiên đã chọc giận bạn học cùng lớp, hầu như tất cả đều đứng về phía Giản Thừa, có mấy nam sinh còn tỏ ra bất mãn vây xung quanh…
“Lộc Dư An, cậu đừng có quá đáng.”
“Lộc Dư An, cậu muốn làm cái gì…”
Ác ý trên mặt bọn họ đều không thèm che giấu, xem ra đối với bọn họ, dù Giản Thừa có là người đăng bài thì những gì cậu ta nói cũng là thật, không có gì sai cả.
Nhưng Lộc Dư An cũng không quan tâm bọn họ, nhìn chằm chằm Giản Thừa nói từng câu từng chữ: “Hình như cậu đã hiểu lầm.”
“Tôi không có hỏi ý kiến cậu mà đang yêu cầu cậu.”
Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Công việc bây giờ của mẹ cậu là lễ tân ở KTV đúng không?”
Sắc mặt Giản Thừa thay đổi: “Cậu có ý gì?”
Lộc Dư An lạnh lùng nói: “Chính là ý cậu nghĩ.”
Nơi Giản Thừa ở, trước kia cùng một khu phố với cậu, chỗ KTV mẹ cậu ta làm, trước đây cậu cũng từng làm ở đó, nếu như không phải cậu biết hoàn cảnh của Giản Thừa, giúp mẹ cậu ta có được công việc này, làm sao có thể đến lượt mẹ cậu ta vào đó làm được.
Giản Thừa hung dữ nhìn Lộc Dư An chằm chằm, Lộc Dư An thản nhiên đối mặt với cậu ta. Cuối cùng cậu ta nghiến răng nghiến lợi xóa bài viết.
Lộc Dư An đã chắc chắn Giản Thừa sẽ lùi bước nên không tiếp tục lấy người nhà cậu ta ra đánh cược.
Ngọn nguồn đã được tiêu diệt nhưng bài viết đã đăng lên, xóa đi hay áp độ hot xuống cũng không thể giải quyết chuyện này.
Nhưng Lộc Dư An vẫn còn cách khác, cậu nhìn đồng hồ…
Quả nhiên, gã họ Hoàng đã đăng bài lên mạng nói tất cả chỉ là hiểu lầm.
Ban đầu cũng không phải là cậu hành động liều lĩnh, thật ra cậu đã để lại chứng cứ cho mình, lúc đó đã ghi âm lại và giữ lại danh sách học bổng có vấn đề của gã họ Hoàng.
Chỉ là Lộc Chính Thanh chưa từng hỏi cậu mà thôi.
Nói đến cũng thật buồn cười.
Cho đến bây giờ gã họ Hoàng cũng không dám yêu cầu nhà trường xử phạt cậu, người yêu cầu xử phạt cậu lại là Lộc Chính Thanh.
Khi bài viết của thầy Hoàng được đăng lên, độ hot của chuyện này cũng giảm xuống, vốn đã không có bằng chứng xác thực, lời giải thích của thầy hoàng khiến trò sự việc này trở thành… một trò đùa. ( truyện trên app T Y T )
Mặc dù bạn học trong lớp không tin nhưng chuyện hôm đó do Lộc Dư Ninh phát hiện, Dư Ninh sẽ không nói dối, nếu thật sự là trò đùa, tại sao họ lại đánh nhau? Tại sao lại có thể nói là trò đùa như vậy.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy. Mọi người trong lớp học đều nhìn Lộc Dư An với ánh mắt chán ghét.
Trong mắt bọn họ, nhà họ Lộc đã dùng tiền giải quyết chuyện này.
Không biết là ai dẫn đầu nói câu này trước…