“Tại sao Lộc Dư An lại ở lớp chúng ta chứ?”
“Đúng vậy… Chúng tôi không hoan nghênh người lớp ngoài tới lớp chúng ta biết không?”
“Không phải người của lớp chúng tôi, cậu mau cút đi!”
Ác ý nhanh chóng lan truyền, tất cả đều hướng về người không được cả lớp hoan nghênh.
Lộc Dư An nhìn ác ý trong mắt mọi người nhưng cậu không hề kinh ngạc. Ngày đầu tiên cậu đến lớp này đã phải nhận ác ý như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng học bị đẩy ra.
Chủ nhiệm lớp cùng một người phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi bước vào.
Người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở, tóc được búi gọn gàng phía sau, bà ấy nhìn các học sinh bình thản nói những lời ác độc đấy, nhíu mày nói: “Tiểu Lý, đây là học sinh lớp cô sao?”
Chủ nhiệm lớp vội vàng giải thích với phó hiệu trưởng phụ trách chuyện này: “Hiệu trưởng Chung, cô không biết tình trạng của lớp chúng tôi đấy thôi, bình thường trong lớp Lộc Dư An khá cô độc, những bạn học sinh khác còn nhỏ, quan hệ của thầy Hoàng với bọn nhỏ lại khá tốt nên hơi kích động, có mâu thuẫn cũng là chuyện có thể hiểu.”
Chủ nhiệm lớp vô thức nhìn về phía Lộc Dư An. Trong mắt ông ta, không hề nghi ngờ những chuyện này là do Lộc Dư An gây ra.
Chuyện bài viết trên mạng, nhà trường cũng đã nhận được tin tức.
Hiệu trưởng Chung là giáo viên phụ trách nhận điều tra chuyện này, người phụ nữ trung niên đẩy mắt kính, chân mày càng nhíu chặt lại, cũng là giáo viên đã dạy học nhiều năm, làm sao bà ấy lại không hiểu ý trong lời của Tiểu Lý chứ, trong lời nói của ông ta đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người học sinh tên là Lộc Dư An kia.
Chủ nhiệm lớp nói xong.
Học sinh bên dưới lập tức rối rít nói.
“Không phải như vậy, thầy ơi, là Lộc Dư An bắt nạt người khác trước.”
“Cậu ta lúc nào cũng bắt nạt bạn học. Cậu ta cũng đã chuyển lớp, không còn là người của lớp chúng ta nữa.”
“Lộc Dư Ninh thấy cậu ta ra tay đánh thầy Hoàng.”
Dường như mọi lời bàn tán đều vô cùng phiến diện, cũng khiến vẻ mặt bà ấy càng thêm căng thẳng, sắc mặt cô Chung càng thêm u ám nhìn chủ nhiệm lớp, bà ấy nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Ai là Lộc Dư Ninh?” Bà ấy có thể thấy được, phần lớn lớp học đều có ác ý bài xích đứa trẻ tên Lộc Dư An này. Nhưng cho dù vì lý do gì, chủ nhiệm lớp có trách nhiệm quản lý lớp học, không thể tránh khỏi trách nhiệm.
Lộc Dư Ninh đứng dậy, nhìn Lộc Dư An một chút, khó xử cúi đầu xuống, có hơi do dự. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô Chung kiên nhẫn hỏi: “Em nhìn thấy gì?”
Lộc Dư Ninh cắn môi, cuối cùng vẫn không thể nói những lời cắn rứt lương tâm, cậu ta lựa chọn nói ra những gì mình thấy: “Em thấy Lộc Dư An ra tay đánh thầy Hoàng trước.”
Cô Chung không lập tức đưa ra kết luận, ngược lại hỏi Lộc Dư An: “Vậy em có muốn nói gì không? Hay có ai có thể làm chứng cho em không?”
Lộc Dư An lắc đầu, cậu cũng không thể tự giúp mình làm chứng.
“Em có thể làm chứng.” Giọng nói thanh thúy từ ngoài cửa vang lên, lớp phó học tập đẩy cửa phòng học, lần này cô ấy vẫn run rẩy như trước đó nhưng đã lấy hết can đảm nhìn tất cả mọi người, cô ấy nói: “Chuyện không phải như vậy.”
Cô ấy không muốn bản thân cứ mãi nhút nhát để người khác bảo vệ mình, lần này cô ấy cũng phải bảo vệ người khác.
Cô ấy đã sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện và đăng lên mạng để làm rõ.
Trong video, cô gái và thầy giáo một trước một sau đi vào sau núi, sau khi đi mấy bước xa người đàn ông nhìn trái nhìn phải không thấy ai, ra tay về phía cô gái, muốn chặn bả vai cô gái, cô gái thấy vậy muốn rời đi nhưng lại bị người đàn ông kéo lại.
Sau đó Lộc Dư An xuất hiện, bạn học vội vàng chạy đi.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi nhưng mọi chuyện đã vô cùng rõ ràng, dòng thời gian trên bài viết vô cùng rõ ràng, chứng cứ đầy đủ. Thậm chí cuối cùng còn nói rõ, Lộc Dư An luôn không nói ra nguyên nhân là vì tôn trọng ý kiến của cô ấy.
Xem xong video.
Tất cả mọi người đều im lặng hồi lâu. Lúc này, chân tướng đã rõ ràng.
Nhưng làm sao có thể xảy ra chuyện này?
Người như Lộc Dư An, làm sao có thể làm những việc như này chứ?
Nhưng hết lần này đến lần khác đều là cậu làm.
Thậm chí không yêu cầu bất kỳ sự báo đáp nào, cũng không cần cho ai biết chuyện đó, cậu còn để mặc cho bọn họ hiểu lầm.
Người này khiến tất cả bọn họ bị ảnh hưởng, thật sự là Lộc Dư An có tính cách xấu xa, luôn vô lý bắt nạt Lộc Dư Ninh sao? Ánh mắt tất cả mọi người đều hoang mang, giống như bọn họ chưa từng quen cậu như vậy.
Nhất thời bọn họ cũng không rõ Lộc Dư An là người như thế nào.
Ánh mắt của một số người cùng hướng về phía Lộc Dư Ninh.
Có người nhỏ giọng oán trách: “Dư Ninh, cậu cũng phải xem kỹ trước sau vấn đề rồi hãy nói chứ, vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra cả.” Bây giờ giống như cậu ta khiến mọi người trở thành người xấu vậy.
Gương mặt trắng nõn của Lộc Dư Ninh vì xấu hổ mà đỏ bừng, dường như muốn đào một lỗ để chui xuống: “Tôi… Thật sự xin lỗi mọi người.”
Mọi người cũng không nói thêm gì nữa.