Thiếu niên xoay người rời đi, cô ấy nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, mới phát hiện thiếu niên đó không cao lớn như trong tưởng tượng của cô ấy, đồng phục học sinh thẳng tắp khoác trên người thiếu niên lại rộng hơn nhiều so với cơ thể của cậu.
Đột nhiên cô ấy nhận ra được một điều, cô ấy đã từng xem qua thông tin của tất cả bạn học trong lớp, thật ra Lộc Dư An nhỏ hơn cô ấy, cậu bằng tuổi đứa em trai hay làm nũng của cô ấy.
Cậu mới là người cần được người khác chăm sóc.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Lộc Dư An nói một cách chắc chắn như vậy cũng không phải là không có căn cứ, cậu đã đọc kỹ nội dung của bài viết ẩn danh đó, mặc dù nhìn thì có vẻ như bài viết cung cấp chứng cứ đầy đủ.
Nhưng rất nhiều nội dung trong bài viết đó mâu thuẫn với nhau, không được cân nhắc cẩn thận, hơn nữa bài viết này chủ yếu chỉ để quạt gió thổi lửa, thổi phồng câu chuyện, dẫn dắt dư luận. Từng câu từng chữ đều chứa đầy ác ý với cậu, mỗi một câu suy đoán về cậu đều vô cùng xấu xa.
Thậm chí cậu và lớp phó học tập còn chẳng cùng nhau đi vào sau núi, làm sao có thể làm mấy chuyện bậy bạ được chứ?
Chỉ cần cậu đưa ra bằng chứng phản bác lại, bài viết ẩn danh đó sẽ không còn sức công kích nào nữa.
Huống chi ngoài video giám sát, cậu còn chưa dùng hết thực lực.
Bây giờ, điều quan trọng là tìm ra người đã đăng bài viết đó lên. Người kia biết rất nhiều chi tiết, rất có thể là người trong lớp nên mới hiểu cặn kẽ như vậy được.
Lúc cậu quay lại lớp học, đảo mắt nhìn các bạn trong lớp một lần, quan sát thật kỹ biểu cảm của mọi người.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán.
“Hóa ra lớp phó học tập và Lộc Dư An còn có quan hệ như vậy, chẳng trách Lộc Dư An lại muốn đánh thầy Hoàng!”
“Thầy Hoàng đúng là xui xẻo, bản thân là người bị đánh mà còn phải để ý mặt mũi của bọn họ, tôi thấy, có vài người chính là không biết xấu hổ, không phân biệt được tốt xấu.”
Bạn cùng bàn của lớp phó học tập cố gắng giải thích: “Chuyện này nhất định không phải như vậy đâu, tôi nghĩ nhất định là có hiểu lầm, bài viết đó rõ ràng nói bậy.”
Nhưng ngay sau đó cô ấy bị các bạn học xung quanh cười nhạo ác ý…
“Sao đấy? Tại sao cậu lại nói tốt cho Lộc Dư An làm gì? Đừng có nói với tôi là cậu với cái người bạn thân kia của cậu đều thích Lộc Dư An đấy chứ?”
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy Lộc Dư An chính là người như vậy.
Cũng không nghi ngờ xem bài viết ẩn danh đó có chính xác hay không.
Trong lòng bọn họ, từ trước đến nay Lộc Dư An luôn là kẻ ngang ngược thích bắt nạt bạn học, cậu làm ra chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Thành tích học tập thì chẳng ra sao, quan trọng là nhân phẩm chẳng mấy tốt đẹp, tiếng xấu của cậu ngay cả lớp khác còn biết được, lúc bọn họ bị hỏi tới cũng sẽ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục vì mình học cùng lớp với Lộc Dư An.
Cậu xuất hiện ở sau núi ngày hôm đó, không làm chuyện xấu thì chẳng lẽ cậu đi làm chuyện tốt à?
Đối với bọn họ, bài viết này chỉ đơn giản là đang thay trời hành đạo, người đăng bài chỉ lên tiếng vì chính nghĩa mà thôi.
Tiêu Vũ Tây cười trên nỗi đau cười người khác nói: “Ông trời đúng là có mắt.” Cậu ta kéo ghế, vẫy bao lì xì trong tay lên cho cả lớp, chúc mừng chuyện vui.
Lộc Dư Ninh kéo vạt áo Tiêu Vũ Tây, ý bảo cậu ta không nên quá đáng quá, cúi người cầu xin mọi người: “Chuyện này đã qua rồi, xin mọi người đừng nhắc tới nữa, cảm ơn mọi người.” Cậu ta định cố gắng theo cách của mình để trợ giúp Lộc Dư An ở giữa tâm bão dư luận.
Vì mặt mũi của Lộc Dư Ninh, tiếng xì xào bàn tán của mọi người cũng dừng lại, Lộc Dư Ninh thấy vậy như trút bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, cậu ta vừa quay đầu thì thấy Lộc Dư An lạnh mặt đi tới, cậu ta không tự chủ lùi về phía sau mấy bước, nhỏ giọng gọi: “Anh hai.”
Lộc Dư An lại làm như không thấy, cậu không có thời gian quan tâm xem Lộc Dư Ninh muốn làm gì.
Nhưng dáng vẻ tủi thân lúc này của Lộc Dư Ninh, càng khiến người vây xem cảm thấy bất bình…
Lộc Dư An không quan tâm bọn họ, dù người đăng ẩn danh có thể che giấu thân phận của mình nhưng lại để lộ quá nhiều chi tiết rõ ràng và cũng chỉ có thể là người trong lớp bọn họ. ( truyện trên app tyt )
Cuối cùng cậu đưa mắt về phía Giản Thừa ngồi ở bàn cuối cùng.
Bạn cùng bàn này là nhân vật phụ đóng vai trò hỗ trợ rất quan trọng trong tiểu thuyết, sau này Lộc Dư Ninh cũng gặp phải những chuyện tương tự, cũng là Giản Thừa lợi dụng dư luận trên mạng để giúp đỡ Lộc Dư Ninh vượt qua khó khăn, hơn nữa còn khiến người làm tổn thương Lộc Dư Ninh phải trả giá, dĩ nhiên toàn bộ chuyện này Lộc Dư Ninh chẳng hề hay biết.
Nếu cậu nhớ không lầm, ngày hôm đó sau khi cậu rời khỏi phòng giám sát, đã thấy Giản Thừa.
Nhận thấy ánh mắt của cậu, thiếu niên u ám ngẩng đầu lên, khiêu khích cười với cậu một tiếng.
“Là cậu sao?” Lộc Dư An bước về phía trước, cách Giản Thừa một bước thì dừng lại nói: “Xóa bài viết kia đi.”