Cậu học hành chểnh mảng, kéo điểm trung bình của cả lớp xuống, phẩm chất không tốt, thích gây rối, ông ta đột nhiên cảm thấy chán ngán và không muốn quan tâm đến Lộc Dư An nữa.

Đến khi Lộc Dư An đánh nhau với thầy giáo thực tập mới đến học kỳ này, thì ông ta không thể chịu nổi nữa và kiên quyết yêu cầu Lộc Dư An chuyển sang lớp khác.

Bản chất của sự việc này tồi tệ đến mức nếu Lộc Dư Ninh không phát hiện ra và gọi cho những giáo viên khác đến thì thầy giáo thực tập đã tính ém nhẹm chuyện này rồi.

Sau đó, các giáo viên khác trong lớp cũng phân tích lý do và suy đoán rằng có thể thầy giáo thực tập đã phạt Lộc Dư An đứng vào giờ học của thầy ấy, khiến Lộc Dư An bất mãn nên đã chặn đánh thầy ấy ở sau núi.

Ai dám dạy những học sinh như vậy chứ?

Ông ta vốn muốn dò xét xem ý kiến phía nhà trường như thế nào, dù sao Lộc Dư An cũng là con trai nhà họ Lộc, thư viện mới của trường vừa thi công xong có sự quyên góp của nhà họ Lộc, đến cả quỹ khuyến học hơn mười năm qua của trường cũng đều do nhà họ Lộc tài trợ. Sao Lộc Dư An có thể bị chuyển lớp dễ dàng như vậy được?

Nhưng chuyện này lại được giải quyết suôn sẻ đến thế, thậm chí còn nhanh đến mức ông ta không kịp phản ứng. Mà lớp Lộc Dư An chuyển đến lại là lớp A13 tệ nhất, ông ta còn thầm nghĩ, lẽ nào cuối cùng nhà họ Lộc cũng nhận ra Lộc Dư An là một khúc gỗ mục nát, định bỏ mặc cậu thật sao?

Thầy Lý chủ nhiệm cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn, nghĩ về chút tình thầy trò còn lại, nghiêm túc khuyên nhủ cậu: “Nếu làm sai thì phải học cách gánh chịu hậu quả. Dù gì thầy Hoàng cũng là thầy của em, đến giờ thầy ấy vẫn bênh vực em, nói với nhà trường rằng em và thầy ấy chỉ đang đùa với nhau thôi. Em đó… Thật là…”

Lộc Dư An thở phào nhẹ nhõm, cậu thầm nghĩ ít ra thì cái gã họ Hoàng đó vẫn còn chút lý trí và không làm cho sự việc trở nên trầm trọng hơn. Ngày hôm đó, cậu phát hiện danh sách học bổng dành cho học sinh nghèo do gã họ Hoàng đó phụ trách có vấn đề, một người bạn cùng lớp đạt yêu cầu nhưng không có tên trong danh sách, ba của cậu bạn đó đang đi tù, cậu bạn còn có một đứa em trai bị thiểu năng trí tuệ. Cậu lớn lên cùng Nhạc Nhạc nên hiểu rõ học bổng rất quan trọng đối với một gia đình như vậy.

Mà ngược lại trong danh sách lại có một số người có hoàn cảnh gia đình khá tốt. Các loại học phí ở Trung học Tĩnh An không hề rẻ, đối với nhiều học sinh, học bổng là một khoản tiền rất quan trọng.

Vì vậy, cậu đã ra ngọn núi sau trường để tìm gã họ Hoàng đó, nào ngờ lại bắt gặp phải gã họ Hoàng đang động tay động chân một bạn nữ cùng lớp có tên trong danh sách học bổng, còn lợi dụng học bổng để đe dọa cô ấy.

Lúc đó cậu không suy nghĩ nhiều, xông vào đánh nhau với gã để cô bạn trốn thoát.

Tuy gã họ Hoàng lớn tuổi và cao to hơn cậu nhưng cũng vô tích sự, cậu chỉ tung ra hai ba đòn thì gã đã ngã xuống đất. Mắt mũi bầm tím, mặt bê bết máu, còn cậu thì không xây xát tí gì, thậm chí còn cảnh cáo gã đừng lấy học bổng ra để giở trò với người khác. Vốn dĩ chuyện đã kết thúc ở đây, nhưng Lộc Dư Ninh lại dẫn theo một đám người đến núi sau. ( truyện trên app T Y T )

Sau đó, khi mọi người hỏi nguyên nhân thì gã họ Hoàng cứ ậm ừ không dám nói nhiều. Mà cậu lại nhìn thấy ánh mắt gần như cầu xin của cô bạn cùng lớp trong đám đông, nên cuối cùng cậu quyết định không nói một lời. Nơi Lộc Dư An lớn lên rất tồi tệ nên cậu hiểu dù mình có nói ra thì cô ấy cũng sẽ phải chịu rất nhiều lời chỉ trích, không phải ai cũng có thể chịu đựng được những lời chỉ trích như vậy.

Huống chi kỳ thực tập của gã sắp kết thúc, sau vụ việc lần này, chắc gã sẽ chừa, không dám tái phạm nữa.

Lộc Dư An không phải là người lo chuyện bao đồng, nhưng người tài trợ cho quỹ khuyến học của Trung học Tĩnh An là một người phụ nữ, bà ấy thất lạc con mình đã nhiều năm, khi bị bệnh nặng, bà ấy lo lắng đứa con lưu lạc bên ngoài sẽ không được giáo dục tốt, nên bà ấy đã lập ra các quỹ khuyến học ở hàng trăm các trường tiểu học và trung học trên cả nước.

Người phụ nữ ấy tên Mộ Hạ Thanh, người đó không phải ai khác, chính là mẹ của cậu.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cho nên Lộc Dư An sẽ không xin lỗi họ Hoàng kia. Nhưng trong thâm tâm cậu vẫn rất tôn trọng những người làm nghề giáo nên không cãi lại giáo viên chủ nhiệm mà chỉ cúi đầu "Vâng" một tiếng.

Thấy dáng vẻ nói gì cũng không lọt tai của Lộc Dư An, giáo viên chủ nhiệm lắc đầu, không nhìn cậu nữa mà quay sang nhìn lớp phó lao động ở hàng đầu tiên: "Còn năm phút nữa là vào học rồi mà sao vẫn chưa có ai lên lau bảng vậy? Gần đây có không ít giáo viên tố cáo các em lười biếng, thường xuyên không lau bảng sau giờ học đấy nhé..."

Chỗ ngồi của Lộc Dư An nằm trong góc trái dựa vào tường.

Lúc cậu đi tới bên cạnh chỗ ngồi của mình, tiếng nói chuyện rôm rả xung quanh chợt im bặt. Lộc Dư An đã quen với tình huống này rồi, nó đã diễn ra ngay từ ngày đầu tiên cậu chuyển vào lớp này. Cứ như đám người sợ nói chuyện với cậu một câu thì sẽ thành phản bội Lộc Dư Ninh vậy.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play